Mạt thế năm thứ mười, không biết ngày cụ thể, dựa theo mùa tới xem có lẽ là đang đầu mùa xuân.
Tôi đã không nhìn thấy một người sống nào trong gần nửa năm qua.
Từ buổi sáng thức dậy, tôi đã cảm thấy bụng đau âm ỉ, ôm cái bụng nhô ra tôi lại lần nữa tự hỏi trong này đến tột cùng là thứ gì.
Tôi cảm thấy tôi chắc là mang thai, nhưng là lý trí nói cho tôi là không thể, bởi vì lần cuối cùng mà tôi từng tiếp xúc thân mật với đàn ông là vào ba năm trước đây, mà bụng của tôi bỗng nhiên to lên là vào ba tháng trước, cho nên từ thời gian mà nói, trong bụng của tôi không thể là một đứa bé. Ngoài ra, phụ nữ mang thai ba tháng thì bụng cũng sẽ không to như tôi.
Trong ba tháng này, tôi cảm giác được bụng từ từ to lên, vẫn luôn đang suy đoán rốt cuộc là nguyên nhân gì, ban đầu tôi cảm thấy mình bị bệnh, bởi vì ăn phải cái gì không nên ăn. Trong thế giới mạt thế đã hoàn toàn là đất hoang này, hầu như tất cả thực phẩm được sản xuất trong thời kỳ văn mình đều đã hết hạn sử dụng, cho dù có thể may mắn tìm được đồ ăn còn sót lại thì cũng đã sớm biến chất.
Mà động vật thực vật biến dị có thể làm thức ăn, ăn lâu dài có bị bệnh hay không cũng không ai biết. Vì sống sót, tôi ăn rất nhiều động thực vật biến dị, may mắn vẫn luôn không bị trúng độc chết, nhưng may mắn của tôi có lẽ sắp kết thúc.
Sau một tháng rưỡi ôm cái loại suy nghĩ này, thỉnh thoảng tôi bắt đầu cảm thấy một nhịp tim nhỏ khác trong bụng mình. Ban đêm một mình yên tĩnh nằm ở đó, nghe được đặc biệt rõ ràng.
Tôi hoài nghi mình có phải bị ảo giác hay không, nhưng hai tháng sau, tôi lại sờ thấy thứ kia đang động đậy trong bụng. Lần đầu tiên khi tôi cảm nhận được chuyển động, tôi bị giật mình một chút, sau đó bắt đầu tự hỏi trong bụng mình là con quái vật gì.
Sau đó cho tới hôm nay, cái thứ ngày thường còn yên tĩnh bắt đầu thường xuyên lăn lộn trong bụng tôi.
Thứ này không phải là muốn ra ngoài chứ? Tôi nghĩ như vậy, sau đó quấn chặt quần áo trên người, đứng dậy cầm ly và bàn chải đánh răng ngồi xổm trước con mương nhỏ ngoài cửa đánh răng.
Bàn chải đánh răng này vốn là lông rậm rạp còn lại vài cọng thưa thớt, nhưng tôi vẫn còn dùng, bởi vì bàn chải đánh răng mà tôi tìm được lúc trước đã bị dùng hết, nếu là vứt bỏ bàn chải này, có lẽ tôi cũng chỉ có thể súc miệng thay vì đánh răng. Kem đánh răng cũng đã dùng hết từ lâu, không tìm được thứ thay thế, nên chỉ có thể chải thêm vài lần để bảo đảm vệ sinh nhất có thể.
Nếu là mấy năm trước, lúc vội vàng chạy trốn có lẽ tôi không có tâm tư suy xét tới hàm răng, nhưng hiện tại người còn sống cũng không có bao nhiêu, một mình tôi sống ở chỗ này, chuyện có thể làm rất ít, khó tránh khỏi bắt đầu để ý những chuyện nhỏ nhặt này.
Trong phòng có một tấm gương, lúc đi ngang qua tôi soi một chút phát hiện tóc lại dài. Thói quen không để tóc dài của tôi bắt đầu có từ đầu mạt thế, còn từng cạo đầu trọc vài lần, ngoại trừ mùa đông lạnh một chút thì thời gian còn lại đều cực kỳ thuận tiện, ít nhất sẽ không khổ não giống như những phụ nữ tóc dầu mỡ không có nước rửa, dính với nhau còn có rận.
Mấy năm nay, tóc của tôi dài tới tận mang tai, bởi vì không có bất cứ công cụ nào có thể xử lý, tôi không dám cầm hai thanh dao chẻ củi mà ngày thường dùng để chém tang thi và động thực vật biến dị để dán da đầu cạo tóc, một khi không tốt, nói không chừng phải gọt một miếng trên đầu mình.