Sáu đôi mắt nhìn nhau một lúc, cô Thùy giật nảy mình khi thấy chị Vĩ và thầy Thiên ở một nơi như thế này. Một nam một nữ đang trong tình cảnh này khiến cô Thùy nghĩ ngợi những điều không trong sạch, đoạn cô chỉ thẳng tay vào mặt chị Vĩ, đôi mắt long lên giận giữ:
" Chúng mày mèo mả gà đồng gì ở đây. Vĩ ơi là Vĩ tao không ngờ mày lại là người như thế này. Chồng mày đang trông nom đứa con của mày ở bệnh viện mà mày dám... mày dám. Thật ô uế cái dòng họ này. Không khác gì con Hồng "
Biết đã bị hiểu lầm, chị Vĩ liền chạy ngay tới mà bác bỏ suy nghĩ trong đầu cô
" Không không phải như chị nghĩ đâu, chả là chuyện như thế này "
Nói rồi chị kéo cô Thùy vào trong mà giải thích sự tình. Khi nghe xong cô Thùy liếc nhìn bát nhang, và những tro bùa còn vương vãi khắp nơi, cô Thùy cũng gật đầu, đột nhiên một suy nghĩ lóe trong đầu rồi lỡ miệng thốt lên:
" Chắc mày cũng không quên món báu vật ấy đâu nhỉ, chắc gọi Hồng lên để điều tra à "
" Em đã giải thích cho chị rồi, mọi việc là như vậy không hề liên quan tí gì đến món báu vật. Hơn nữa chỉ nghe loáng thoáng ba nói món báu vật, chứ có biết hình thù nó ra sao đâu. Em chỉ muốn gia đình em hạnh phúc cũng như giải được nỗi oan cho Hồng "
Cô Thùy khạc một bãi nước bọt, sau đó bĩu môi:
" Oan con khỉ. Xấu hổ quá thì treo cổ chứ sao, cái đồ con riêng ấy thì chả vậy "
Chị Vĩ nghe xong, khuôn mặt lộ rõ vẻ tức giận:
" Chị thôi đi được không, dù gì em nó cũng là con của bố chúng ta "
Cô Thùy im lặng định đứng dậy đi về thì thầy Thiên lên tiếng:
" Khoan đã, cô tới đây làm gì mà lại vào giờ này "
Cô Thùy không đáp mà cứ thế đi thẳng ra ngoài trong lòng hậm hực miệng còn lẩm bẩm :
" Mẹ nó, hỏng hết việc "
Thầy Thiên dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn bóng dáng của cô dần khuất trong bóng tối. Sau đó quay sang chị Vĩ:
" Tôi nghĩ thân xác của chị Hồng giờ đang không hề yên ổn, vài hôm nữa chúng ta hãy tới mộ của cô ấy xem xét "
Nghe xong chị Vĩ rùng mình một cái, nỗi tức giận nhẹ dần mà thay vào đó là một nỗi buồn man mác:
" Việc này chúng ta phải hỏi ý mọi người "
Thầy Thiên gật đầu, đột nhiên ánh mắt của thầy đượm buồn nhìn chị Vĩ, một ánh mắt cảm thương cho người phụ nữ mạnh mẽ, hiền hậu và hết lòng vì người thân, thầy thở dài :
" Tôi rất tiếc phải nói với cô chuyện này, mệnh của anh nhà sắp hết "
Thầy Thiên vừa dứt lời thì chị đứng lặng người, dường như cả bầu trời đang ập xuống khiến đầu chị nặng nề, hai bên tai như ù đi, từng kỷ niệm hạnh phúc với người chồng lại hiện liên tiếp trong đầu chị. Toàn thân chị mềm nhũn, dường như không thể đứng vững, chị phải dựa vào vách tường mà đứng tiếp. Đôi mắt đỏ hoe chảy ra những dòng lệ. Một vài phút sau, ánh mắt buồn rượi, đau khổ bỗng chuyển sang kiên quyết, hai bàn tay đang mềm yếu bỗng nắm chặt lại. Chị gạt đi những dòng lệ mà nói từng từ chắc như đinh đóng cột:
" Tôi chắc chắn sẽ cứu được anh ấy "
Thầy Thiên đang dọn dẹp đồ đạc, nghe thấy vậy cũng mỉm cười và cổ vũ chị:
" Cố lên, tôi chắc chắn chị sẽ làm được "
Ánh trăng sáng vằng vặc chiếu rọi bóng dáng hai người bước ra khỏi căn nhà, ánh mắt ai nấy đều kiên quyết, khí thế hùng mạnh toát ra, có vẻ họ sẽ sắp phải chiến đấu thật quyết liệt với một trận chiến sống còn.
Trên con đường vắng lặng vào buổi đêm chỉ còn những chiếc xe chạy đường dài cứ thế băng qua từng con phố. Chị Vĩ đưa thầy Thiên về nhà rồi lập tức chạy ngay tới bệnh viện. Nhưng thật không may cho chị, giờ này là lúc ngủ nghỉ của các bệnh nhân nên chị không thể vào được nữa cho dù chị đã cố gắng cầu xin.
Không bận lòng, chị quay lại chiếc ô tô mà nằm ra. Cũng có lẽ đã quá mệt mỏi với những sự việc gần đây nên vừa nằm xuống, đôi mắt của chị đã lờ đờ rồi thiếp vào giấc ngủ lúc nào không hay. Một giấc mơ ập đến như thể dự báo một điều gì đó. Trong cơn mơ, khung cảnh xung quanh chị chỉ là một màu đen che phủ, bỗng nhiên những tiếng nói xì xầm không nhỏ, không to nhưng cũng đủ để chị nghe thấy:
" Giết chết nó... giết nó "
Rồi những tiếng ấy cũng biến mất thay vào đó là những tiếng nói của những người thân đến thăm người nhà của mình, tiếng của các y bác sĩ. Những thứ đó cũng đủ để chị nhận ra được hiện tại mình đang ở trong bệnh viện. Sau đó là tiếng tích tắc, tích tắc như tiếng đồng hồ chạy. Một hình ảnh mờ mờ hiện ra trước mặt, chị nhìn thấy một chiếc đồng hồ, dường như nó đang chỉ đúng sáu giờ. Rồi tiếng còi xe máy, ô tô vang lên inh ỏi. Mọi thứ tiếng diễn ra thật lộn xộn dường như không theo một quy tắc nhất định nào.
Ánh sáng của đầu ngày chiếu vào cửa kính khiến chị lơ mơ tỉnh dậy, những âm thanh đó vẫn cứ văng vẳng và khắc sâu trong đầu. Vừa lúc đó, cánh cửa bệnh viện mở ra, không chậm rãi, chị mở cửa ô tô mà chạy ngay vào trong bệnh viện. Tiếng nói chuyện của những người tới bệnh nhân, rồi tiếng của các y bác sĩ vang lên. Đột nhiên chị đứng khựng lại như nghĩ ra điều gì đó, một tia sáng lóe ra trong đầu. Chị vội mở điện thoại ra thì phát hiện đã là 5 giờ 40 mươi phút. Chị vội vã chạy lên phòng bệnh của bé Thượng, mở tung cánh cửa chị xông thẳng vào thì thấy bác Mai đang ngồi trông bé, thấy gương mặt tái nhợt của bé chị lại thương xót, thấy hành động của chị, bác Mai hỏi:
" Có chuyện gì vậy Vĩ, sao mày vội vàng thế "
Chị Vĩ như không nghe thấy câu hỏi của bác, chị liền hỏi dồn dập:
" Nhà em đâu, anh đang ở đâu rồi chị ?"
" À, nó đi mua đồ ăn sáng ấy mà "
Chị Vĩ vội chạy ngay xuống dưới tầng. Đến lúc này chị mới hiểu tiếng động trong giấc mơ và sắp xếp nó theo một trình tự nhất định. Vừa chạy chị vừa xem mở điện thoại thời gian, mỗi giây mỗi phút trôi qua như thể bóp nghẹt trái tim của chị. Rồi ánh mắt chị lại đảo tứ phương để tìm anh Hạo, nhịp tim đập thình thịch, đang chạy xuống được nửa cầu thang bỗng chị vấp chân, một cú ngã bất ngờ khiến chị không kịp phản ứng nên đã lăn xuống. Khắp cả người chị đau điếng, nhưng cơn đau nhỏ nhoi này làm sao bằng nỗi đau mất đi người thân yêu của mình. Chị nghiến răng chịu đựng rồi đứng dậy. Sau đó lại tiếp tục chạy mà không màng đến những vết trầy xước ở trán, ở chân tay. Gương mặt của chị nhăn nhó nhưng vẫn phóng to tầm mắt để tìm kiếm bóng dáng của anh Hạo, trong lòng như có hàng vạn ngọn lửa đang thiêu đốt tâm gan chị.
Sau tất cả những cố gắng của chị cuối cùng cũng được đền đáp. Chị chạy ra khỏi bệnh viện thì thấy anh Hạo đang chuẩn bị sang đường nhưng có điều ánh mắt của anh đang chăm chú nhìn điện thoại. Phía trước mặt anh là chiếc xe tải như một con quái vật đang lao đến và chờ thời cơ mà nuốt chửng anh. Chỉ cần một bước nữa là anh sẽ xuống vực tử thần.
Thấy tình cảnh nguy hiểm trước mắt, chị Vĩ chạy vội tới nhưng lại một lần nữa vấp chân khiến chị ngã sõng soài ra đất, ngay tức khắc chị ngẩng đầu lên, ánh mắt đầy sự quyết tâm mà hét to:
" Anh Hạo ơi "
Anh Hạo đang tính bước chân thì nghe thấy tiếng gọi quen thuộc liền quay đầu lại, trước mặt anh là chị Vĩ đang nằm dưới đất, quần áo lấm lem cát bụi, gương mặt, chân tay trầy xước. Anh vội vã chạy tới chỗ chị Vĩ, cùng lúc đó một chiếc xe tải lao nhanh qua sau lưng anh. Đến lúc này chị Vĩ mới thở phào nhẹ nhõm, đang cố gắng gượng dậy thì anh Hạo chạy tới dìu chị lên mà hỏi han:
" Sao em lại thành ra thế này, chúng ta cùng nhau vào sơ cứu "
Chị Vĩ ôm chầm lấy anh mà khóc lóc, nỗi lo lắng, sợ hãi đều theo những dòng lệ mà chảy xuống. Gương mặt anh Hạo lộ rõ vẻ lo lắng rồi bế chị Vĩ vào trong viện mà sơ cứu. Xong xuôi mọi thứ anh vén những sợi tóc rối còn vương trên mặt của chị:
" Tại sao em lại thành ra như vậy, mọi thứ vẫn ổn chứ "
Chị Vĩ nhìn anh Hạo rồi mỉm cười và kể toàn bộ sự việc cho anh Hạo nghe. Sau khi nghe xong, anh lại cảm thấy thương xót cho chị Vĩ rất nhiều đồng thời cũng rùng mình khi nghĩ đến cảnh tưởng nếu như chị Vĩ không đến kịp thì chắc giờ đây anh đang ở dưới gầm xe rồi. Đôi mắt anh đỏ hoe lên, những giọt lệ bắt đầu chảy xuống gò má, anh khóc không phải vì sợ mà anh khóc vì quá hạnh phúc. Đoạn anh dang đôi tay mà ôm chầm lấy chị Vĩ:
" Cảm ơn ông trời đã mang em đến với anh "
Trong lòng chị bây giờ nhẹ nhõm hơn rất nhiều và thầm cảm ơn một thế lực nào đó đã báo mộng để chị có thể giúp anh Hạo thoát khỏi vòng tay của tử thần.
Cùng lúc đó một người phụ nữ khác đang ngồi trầm ngâm mà nghĩ ngợi, ánh mắt sắc lạnh của bà nhìn chăm chú một ai đó mà mỉm nhếch miệng. Một kí ức từ một tháng trước hiện trong tâm trí của cô ta.
Một tháng trước...
Những tiếng sấm đì đùng trên khoảng không hòa với tiếng mưa rơi ào ạt tạo nên một khung cảnh âm trong màn đêm tối. Một chiếc xe hơi dừng ngay tại một căn nhà trông thật kỳ dị. Một người phụ nữ bước xuống xe, tay phải bà cầm một cây dù có màu đen còn tay trái cầm một cái túi xách nhỏ nhắn. Từng bước, từng bước đi tới cánh cổng gỗ trước mặt. Một lúc sau, cánh cổng được mở ra , trước mặt cô ta là một bà lão, trên đầu bà ta đang đội một cái nón, sau đó bà ngẩng đầu lên:
" Cô vào đi "
Gương mặt của người phụ lạnh như băng mà ung dung bước vào. Đến hiên nhà, cô ta gập chiếc ô lại rồi chỉnh chu lại đầu tóc rồi mới bước vào căn nhà. Bên trong căn nhà dường như đang chuẩn bị một nghi lễ gì đó, giữa gian nhà là một cái bàn gỗ thấp, bên trên là một bát nhang. Đặc biệt bên trên đó còn có một hộp sọ người. Bà lão chầm chầm thắp một ngọn nến lên mà lên tiếng:
" Lại làm ăn thất bát sao "
Người phụ nữ vẫn gương mặt lạnh nhạt, có đôi chút bực mình:
" Phải, mẹ nó dạo này lâu không cầu xin là làm ăn thua lỗ, bê bát, chuyện tình cảm gia đình thì gặp trục trặc "
" Thôi thì cô cứ thành tâm xin xỏ đi "
Nói rồi người phụ nữ ấy lấy trong túi xách ra một con dao phát sáng màu đỏ như máu, thứ ánh sáng kỳ dị tỏa ra càng cho thấy rõ vẻ độc ác trên gương mặt của cô ta. Sau đó cô lấy con dao mà rạch vào lòng bàn tay rồi để tay phía trên hộp sọ, từng giọt từng giọt máu chảy xuống khiến hộp sọ đã ghê rợn nay càng trở nên quỷ dị. Gần một phút sau thì bà mới bỏ tay ra rồi thắp hương cầu xin. Xong xuôi bà lão mới quay sang nói với cô:
" Không ổn rồi, có vẻ như chuyện của chúng ta sắp bại lộ "
Người phụ nữ đang băng bó lại vết thương khi nghe thấy câu đó gương mặt lạnh nhạt của bà giờ đây chuyển sang sợ hãi, bà thốt lên:
" Thế thì chúng ta chết hết à, bà có biết ai chính là kẻ phát hiện ra không ?"
Sau đó bà lão ghé sát tai người phụ nữ mà thì thầm. Bỗng dưng ánh mắt cô ta trở nên sắc lạnh chứa đầy sự độc ác, miệng lẩm bẩm:
" Giết chết nó "
Tiếng gọi của một người đàn ông khiến cô ta giật mình mà trở lại với hiện thực:
" Vĩ ơi "