Tống Nam Thời vừa dứt lời, Giang Tịch cùng tiểu tông chủ bị khiêng trên vai đều kinh ngạc.
Giang Tịch chỉ giật mình một cái thì đau lòng buông tiểu tông chủ, để hắn ta nằm yên trên mặt đất, còn để hai tay hắn ta chập vào nhau làm tư thế yên nghỉ, nói: "Ngươi cũng nghe rồi đó, ngươi nên an tâm đi thôi."
Tiểu tông chủ bị bắt yên nghỉ: "..."
Hắn ta hoảng sợ nói: "Trước đó chúng ta không nói như vậy!"
Giang Tịch cũng đã nhìn về phía Tống Nam Thời, hít sâu một hơi, nói: "Việc đoạt vị không phải nhỏ. Chúng ta cần tính toán kỹ càng, nhưng với kế hoạch hiện giờ, huynh cảm thấy vẫn nên tìm một nơi hoang vắng an toàn để vứt xác đã."
Tiểu tông chủ lập tức càng hoảng sợ, lại bởi vì "độc phát" mà động đậy cũng không dám.
Tống Nam Thời: "..."
Nàng lạnh mặt gặm bánh nướng, nhìn hai người này giống như kẻ ngốc.
Sau đó nàng phát hiện, hai người này đều rất nghiêm túc.
Giang Tịch rất nghiêm túc tự hỏi vụ giết người vứt xác cùng với việc sau khi đoạt vị, mà tiểu tông chủ cũng rất nghiêm túc cảm thấy khuôn mặt âm dương sau khi mình ăn mỹ nhan đan quá hạn là bị trúng độc rồi.
Ngọa Long, Phượng Sồ (*) này ở đâu ra vậy?
(*) Ngọa Long, Phượng Sồ: đây là biệt hiệu của Gia Cát Lượng và Bàng Thống.
Tống Nam Thời hít sâu một hơi, hỏi: "Hai ngươi các ngươi nghiêm túc à?"
Tiểu tông chủ sắp khóc: "Độc của ta thật sự không giải được sao?"
Giang Tịch cực kỳ nghiêm túc: "Người khác nói thì có lẽ huynh sẽ không nghiêm túc nhưng tam sư muội nói thì thật sự có thể được."
Tống Nam Thời: "..."
Huynh đang nói gì vậy?
Nàng tùy tiện nhét miệng bánh nướng cuối cùng vào miệng, nói với tiểu tông chủ: "Được rồi, ngươi đứng lên đi, ta giải độc cho ngươi."
Tiểu tông chủ dừng lại trong nước mắt, vui mừng nói: "Có thể giải được?"
Trong lòng Tống Nam Thời còn nghĩ không phải là ăn mỹ nhan đan quá hạn rồi thành mặt âm dương thôi sao, cùng lắm nàng lại cho hắn ta thêm một viên quá hạn nữa, khiến nửa bên kia của mặt âm dương trở về cũng không phải không được.
Vì thế nàng rất chắc chắn nói: "Có thể!"
Tiểu tông chủ muốn đứng dậy, nhưng dừng một chút, vẫn cẩn thận hỏi: "Hiện giờ ta trúng độc rồi, có thể nhúc nhích không?"
Tống Nam Thời: "... Có thể."
Lúc này tiểu tông chủ mới yên tâm đứng dậy.
Lúc này mấy người nghe thấy tiếng ồn ào trong phòng bếp đã cầm bánh nướng ngồi xếp hàng dưới mái hiên xem Tống Nam Thời chuẩn bị giải độc như thế nào.
Vân Chỉ Phong trước mặt người trong lòng vẫn có chút thần tượng, hắn không lấy bánh nướng, ôm kiếm nghiêm túc dựa vào cửa phòng bếp.
Chư Tụ nhìn bàn tay trống rỗng của hắn, cảm thấy băn khoăn, đắn đo chọn lựa hai cái bánh trong tay một chút, đưa cho hắn một cái nhỏ, thân thiện nói: "Ngươi ăn không?"
Vân Chỉ Phong: "... Cảm ơn."
Hắn yên lặng nhận bánh nướng.
Lúc này Tống Nam Thời vuốt chiếc nhẫn, lại lấy ra một viên mỹ nhan đan quá hạn nữa.
Nàng đưa qua, nói: "Ăn đi."
Tiểu tông chủ rất cẩn thận nhận lấy, đấu tranh tâm lý một lúc mới dám ăn.
Hắn ta phân biệt một chút, nói: "Sao giải dược này có vị giống độc dược vậy?"
Tống Nam Thời: Bởi vì ở trong cùng một bình thuốc quá hạn.
Ngoài mặt, nàng lại rất bình tĩnh nói: "Thuốc mà, đều cùng một vị."
Tiểu tông chủ tin, nơm nớp lo sợ chờ giải độc.
Lần này cũng không biết có phải cơ thể hắn ta đã thích ứng với mỹ nhan đan quá hạn hay không, dược hiệu phát huy rất nhanh, chỉ trong chốc lát đã có hiệu quả trên mặt hắn ta. ... Vì thế Tống Nam Thời nhìn thấy nửa khuôn mặt có vẻ như được điểm trang bởi bộ lọc ánh sáng càng sáng hơn, còn nửa bên kia mặt vẫn như chưa ngủ ba ngày liền.
Chư Tụ suýt mắc nghẹn miếng bánh nướng.
Tiểu tông chủ nhìn chằm chằm vào gương, thấy thế lập tức bật khóc.
Hắn ta hoảng sợ: "Chẳng lẽ vừa nãy vẫn là độc dược? Ngươi lại hạ độc ta?"
Tống Nam Thời: "..."
Xong rồi, nàng cũng không nghĩ tới mỹ nhan đan lại có tác dụng với nửa khuôn mặt đẹp kia.
Tống Nam Thời nhìn một bình mỹ nhan đan quá hạn còn dư lại trong nhẫn trữ vật, lại nhìn mặt hắn ta, vén tay áo nói: "Không sao, đây là do lượng thuốc chưa đủ, chúng ta lại làm thêm một viên!"
Nói xong lại một viên nữa rơi vào miệng hắn ta.
Nàng cũng không tin, cả một lọ mỹ nhan đan quá hạn, không có một viên nào có thể khiến nửa mặt còn lại của hắn ta đẹp lên.
May mà, viên mỹ nhan đan này cũng có tác dụng với nửa khuôn mặt còn lại của hắn ta.
Nhưng khuôn mặt có một viên mỹ nhan đan và khuôn mặt có hai viên mỹ nhan đan thì vẫn kém một lớp lọc ánh sáng.
Tống Nam Thời mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế, chỉ muốn phải làm hai bên ngang nhau, vì thế lại nhét thêm một viên nữa.
Lần này rất bất hạnh, lại hiệu quả ở nửa bên vốn đã có tác dụng.
Vì thế một viên lại một viên, một viên lại một viên.
Mọi người xung quanh xem cứ trơ mắt nhìn lớp lọc ánh sáng dịu nhẹ trên mặt tiểu tông chủ càng ngày càng dày, bình đan dược của Tống Nam Thời lại càng ngày càng ít.
Đến cuối cùng, rốt cuộc hai bên mặt của tiểu tông chủ đã ngang hàng, đan dược trong tay Tống Nam Thời cũng không còn. ... Sau đó bọn họ thấy một mỹ thiếu niên nhẹ nhàng với bộ lọc ánh sáng dịu nhẹ dày mười mét.
Mỹ thiếu niên "Ợ" một tiếng, nấc cụt.
Vân Chỉ Phong không khỏi buông chiếc bánh nướng trong tay xuống, chỉ cảm thấy dạ dày âm ỉ đau.
Tống Nam Thời ném bình thuốc đi, vỗ vỗ tay nói: "Đây không phải là được rồi sao!"
Mỹ thiếu niên: "..."
Hắn nhớ ra, mở to hai mắt nói: "Đây là mỹ nhan đan mà! Ta căn bản không trúng độc! Ngươi gạt ta!"
Tống Nam Thời vừa định hỏi hắn ta giờ ngươi mới biết được à, ngẩng đầu thì đụng phải khuôn mặt tiểu tông chủ giống như bước ra từ truyện tranh.
Vì thế giọng nói nàng lập tức dịu xuống, nhỏ nhẹ nói: "Đúng vậy đó."
Vân Chỉ Phong ở bên vừa nhìn thấy vẻ mặt Tống Nam Thời, cảm giác nguy hiểm dâng lên, lập tức đi qua ngăn cản tầm mắt Tống Nam Thời, lạnh mặt cắt lời buộc tội còn chưa thốt ra khỏi miệng của tiểu tông chủ, chỉ lạnh nhạt nói: "Ngươi đã lấy được nhẫn về chưa?"
Tiểu tông chủ dừng một chút, vẻ mặt buồn bã, lắc lắc đầu.
Khuôn mặt mỹ thiếu niên ngập tràn vẻ u buồn.
Lúc này Tống Nam Thời đang thò đầu ra từ sau lưng Vân Chỉ Phong, thấy thế không khỏi đau lòng, lập tức nhẹ nhàng an ủi: "Ngươi cũng đừng quá khổ sở, nếu không..."
Vân Chỉ Phong hít sâu một hơi, quay người trừng mắt nhìn nàng trước khi nàng bị sắc đẹp quyến rũ, ngăn nàng tiếp tục nói.
Tống Nam Thời lập tức hoàn hồn, cuối cùng nhận ra mình còn có bạn trai, hơi chột dạ sờ mũi, ngượng ngùng nói: "Chàng nói, chàng nói đi."
Vân Chỉ Phong lạnh mặt nói với tiểu tông chủ: "Đó chính là ngươi thua cuộc, giờ là lúc ngươi nên thực hiện lời hứa."
Mỹ thiếu niên mang theo bộ lọc ánh sáng nhẹ dày mười mét trầm mặc một lát, cuối cùng nói giọng khàn khàn: "Nhưng ta muốn biết, tại sao mẫu thân ta lại làm những việc đó."
Tống Nam Thời nhìn hắn ta một cái, tuy rằng chật vật thoát khỏi sắc đẹp này, nhưng vì thấy bộ lọc ánh sáng mười mét kia, cuối cùng vẫn nhẹ nhàng nói: "Ngươi biết mẫu thân ngươi là tu sĩ gì không?"
Tiểu tông chủ mờ mịt một lát, nghi hoặc: "Mẫu thân..."
Nói rồi hắn ta đột nhiên dừng lại, lúc này mới nhận ra, hắn ta ở cùng mẫu thân mười mấy năm, không có gì giấu nhau, nhưng vậy mà không biết mẫu thân là tu sĩ gì.
Hắn ta biết mẫu thân không phải đệ tử Hợp Hoan Tông, là sau khi phụ thân quen biết ở bên ngoài đã đưa đến Hợp Hoan Tông, nhưng hắn ta lại chưa từng thấy mẫu thân ra tay.
Trước đây không có người chỉ ra điều này, hắn ta cũng tập mãi thành thói quen.
Nhưng tự nhiên bị người ta điểm danh, lúc này hắn ta mới nhận ra, đây không bình thường.
Mẫu thân không phải phàm nhân, qua mười mấy năm lại chưa từng ra tay, thậm chí chỉ dựa vào pháp khí phụ thân đưa để bảo vệ mình.
Đây không phải bình thường.
Tống Nam Thời nhìn vẻ mặt của hắn ta, tiếp tục nói: "Dựa vào tin tức mà chúng ta biết hiện giờ, mẫu thân ngươi là đệ tử Sư lão đầu, mười hai đệ tử đã chết của ông ấy, mẫu thân ngươi là người duy nhất còn sống."
Tiểu tông chủ lập tức nhớ ra mười ba ngôi mộ trên Đồ Vân Sơn kia.
Hắn ta há miệng thở dốc, không nói thành lời.
Tống Nam Thời kiên nhẫn nói: "Ta không biết tại sao mẫu thân ngươi để người khác cảm thấy mình đã chết, sau đó mai danh ẩn tích nửa đời người, cũng không biết sau khi phụ thân ngươi chết, tại sao bà ta đột nhiên thay đổi. Nhưng có một điều ta có thể xác định, đó là có liên quan tới thủ lĩnh sát thủ. Tiểu tông chủ, xin ngươi cẩn thận ngẫm lại, khi mẫu thân ngươi ở chung cùng ông ta, có từng nói gì không, hoặc là đã làm gì mà ngươi cảm thấy không thích hợp không?"
Tống Nam Thời bình tĩnh nhìn tiểu tông chủ.
Nàng cảm thấy, một người ghét một người khác, chắc chắn có nguyên nhân.
Tiểu tông chủ không phải người cổ hủ, sẽ không bởi vì lời đồn mà người ngoài nói về mẫu thân và Thận tiên sinh mà ghét Thận tiên sinh, vậy chắc chắn có nguyên nhân khác khiến tiểu tông chủ ghét Thận tiên sinh.
Vẻ mặt tiểu tông chủ đắn đo.
Tống Nam Thời nghiêm túc nhìn, trước mặt lại đột nhiên có một đôi tay bịt kín, giọng Vân Chỉ Phong nhàn nhạt nói: "Để mắt nàng nghỉ ngơi một chút."
Tống Nam Thời: "..."
Mẹ nó còn để mắt nghỉ ngơi.
Nàng không nói gì kéo tay Vân Chỉ Phong xuống thì thấy vẻ mặt tiểu tông chủ trước mặt mình hơi sáng, như là nhớ tới cái gì.
Hắn ta lập tức nói: "Ta nhớ ra rồi, khi thủ lĩnh sát thủ kia mới vừa tới cửa bái kiến mẫu thân ta, ông ta đã từng nói đã gieo một quẻ cho mẫu thân ta, quẻ tượng nói mẫu thân mệnh phạm cô tinh, đời này đã định là cô độc sống hết quãng đời còn lại!"
Hắn ta nhíu mày: "Lúc ấy sắc mặt mẫu thân trắng bệch, sau đó thì tức giận, lập tức sai người đuổi ông ta ra ngoài, sau đó nói với ta, bọn họ làm sát thủ đều không phải người tốt gì. Từ lúc đó ta mới bắt đầu chán ghét ông ta, sau đó..."
Sắc mặt hắn ta hơi trắng, lẩm bẩm: "Sau đó, phụ thân ta chết dưới lôi kiếp."
Vẻ mặt Tống Nam Thời lập tức nghiêm trọng.
Đám dược liệu kia đều là Quẻ sư, có lẽ tiểu tông chủ sẽ cảm thấy ông ta nguyền rủa bọn họ, nhưng Tống Nam Thời không nghĩ như vậy.
Ông ta nói Thược Dược phu nhân phạm mệnh cô tinh.
Mà trùng hợp chính là, Sư lão đầu cũng không chỉ nói một lần, ông ấy mệnh phạm cô tinh, cho nên đời này không hề thu đệ tử.
Đây là trùng hợp sao?
Nhưng cho dù không đề cập tới mối quan hệ giữa hai người, lúc trước Thược Dược phu nhân còn rất ghét Thận tiên sinh, sau khi trượng phu của mình thật sự chết lại xem Thận tiên sinh như khách quý...
Tầm mắt Tống Nam Thời không khỏi dừng trên người tiểu tông chủ.
Trước đó nàng vẫn luôn cảm thấy, có lẽ sau khi Thược Dược phu nhân nhìn thấy trượng phu mình chết dưới lôi kiếp, bởi vì sợ hãi mới hấp thụ vận khí người khác tăng thực lực.
Chẳng qua một người dịu dàng bình thản, hiền lành với mọi người đột nhiên tính cách thay đổi như vậy, hơi quá gượng ép.
Nhưng nếu bà ta bởi vì con trai mình thì sao?
Mệnh phạm cô tinh, trượng phu đã chết, đứa con này có thể chết hay không?
Bà ta đã tận mắt nhìn thấy Sư lão đầu chết mất mười hai đệ tử, chỉ để lại một mình bà ta.
Chẳng trách từ khi đó, việc bảo vệ tiểu tông chủ của bà ta gần như thành bệnh.
Chẳng lẽ Thận tiên sinh kia có cách nào sửa mệnh cách cho bà ta thông qua hấp thụ vận khí của người khác?
Nhưng mặc kệ như thế nào, mặc kệ là bà ta thật sự mệnh sát cô tinh hay là bị lừa, sau khi trượng phu của bà ta chết, bà ta tin, bà ta cũng đã làm.
Lúc ngẩng đầu, sắc mặt tiểu tông chủ trắng bệch nhìn nàng, lẩm bẩm: "Ông ta nói thật à?"
Tống Nam Thời im lặng một lát, lắc đầu nói: "Ta không biết, nhưng tiểu tông chủ, ngươi còn muốn mẫu thân ngươi cứ tiếp tục như vậy à?"
Tiểu tông chủ run rẩy môi, một lúc lâu sau, khô khốc nói: "Mẫu thân đã làm sai."
Sau khi nói ra những lời này, dường như thiếu niên này đột nhiên thoát khỏi vỏ bọc ngây ngô non nớt, giọng nói còn đang run rẩy, nhưng cố gắng bình tĩnh nói: "Ta giúp các ngươi cứu người, cũng bằng lòng phối hợp với các ngươi. Ta sẽ trả giá những sai lầm mà mẫu thân ta phạm phải, sau này, ta sẽ từ bỏ vị trí tông chủ, chỉ xin các ngươi đừng làm tổn thương mẫu thân."
Hắn ta nhìn bọn họ khẩn cầu: "Mẫu thân hại người, bà ấy đã bị nhân quả quấn thân. Dưới lôi kiếp, bà ấy sẽ không được yên ổn. Ta bằng lòng dùng suốt quãng đời còn lại cố gắng chữa trị hai đệ tử tẩu hỏa nhập ma kia, giúp bọn họ nhập đạo một lần nữa, cũng bằng lòng trả lại vị trí Tông chủ tông môn, chỉ cần đưa mẫu thân đi."
Tống Nam Thời im lặng.
Thiếu niên này rất thông minh, một vị trí Tông chủ vẫn còn hấp dẫn đối với tông môn, hắn ta sẵn lòng buông bỏ nó, có lẽ tông môn thật sự có thể tha thứ cho hắn ta và mẫu thân.
Tống Nam Thời chỉ bình tĩnh nói: "Chỉ cần tông môn các ngươi không truy cứu, Sư lão đầu cũng bình an, ta sẽ không làm gì."
Tiểu tông chủ lập tức thở phào nhẹ nhõm: "Sau này, ta sẽ nói với các trưởng bối."
Sau đó hắn ta chủ động nói: "Ngươi muốn ta giúp ngươi thế nào?"
Tống Nam Thời suy nghĩ rồi hỏi: "Nếu chúng ta muốn cứu Sư lão đầu và những người khác ra từ bên ngoài thì có được không?"
Tiểu tông chủ lập tức lắc đầu: "Không có khả năng, cho dù pháp khí mở ra hay đóng lại, đều chỉ có linh lực chủ nhân nhập vào mới có thể thao tác. Chủ nhân trước kia là mẫu thân và ta, hiện giờ... ta không biết ta còn có thể khống chế nó hay không, nhưng một khi các ngươi không mở được còn bị phát hiện, người bên trong sẽ gặp họa."
Tống Nam Thời nghe vậy, lập tức thấy may mắn vì mình không hấp tấp.
Sau đó nàng nhạy bén nói: "Không thể cứu từ bên ngoài, vậy ý ngươi là có thể cứu từ bên trong ra?"
Tiểu tông chủ chần chờ một lát, gật đầu nói: "Pháp khí này mạnh như vậy, luôn có nhược điểm, bên trong pháp khí đều dựa vào bát quái trận tạo thành không gian, bát quái trận thường xuyên biến hóa, nhưng luôn có một cánh cửa có thể đi ra. Phụ thân nói, khi chế tạo pháp khí này, người thợ chế tạo nó đã tốn rất nhiều công sức và không thể loại bỏ được cánh cửa này, nhưng may mà trận pháp lúc nào cũng thay đổi, người bình thường cũng không đoán được không gian này do một bát quái trận tạo ra, cho nên cũng không thành vấn đề."
Tống Nam Thời vừa nghe thấy thì trở nên hưng phấn.
Bát quái trận, nàng rất quen thuộc!
Vân Chỉ Phong vừa nhìn thấy biểu cảm của nàng thì hỏi: "Nàng định sau khi đi vào sẽ đưa họ ra ngoài từ bên trong."
Tống Nam Thời: "Đúng!"
Những người khác kinh hãi, nhưng Vân Chỉ Phong chỉ im lặng một lát chứ không ngăn cản, chỉ nói: "Ta đi cùng nàng."
Tống Nam Thời cười tủm tỉm: "Đương nhiên sẽ đưa chàng theo."
Tiểu tông chủ nhìn bọn họ, nghi hoặc: "Các ngươi muốn vào thế nào, trực tiếp tìm mẫu thân ta rồi để bà ấy bắt đi?"
Tống Nam Thời lắc đầu: "Không, như vậy quá cồng kềnh."
Nàng nói: "Tiểu tông chủ, chúng ta muốn mượn điển lễ kế vị của ngươi để diễn một vở kịch."...
Sau khi tiểu tông chủ rời đi, Tống Nam Thời lập tức muốn xuống núi một chuyến.
Vân Chỉ Phong không khỏi hỏi: "Nàng muốn đi đâu?"
Tống Nam Thời phất tay: "Ta đi nhìn đám dược liệu kia thế nào."
Vân Chỉ Phong nghe vậy lập tức ném bánh nướng cho Giang Tịch, sải bước đi theo.
Hai người cùng nhau xuống núi.
Trên đường, Tống Nam Thời suy nghĩ rồi hỏi: "Vân Chỉ Phong, chàng biết tình huống nào có thể không bị mệnh cách ảnh hưởng không?"
Vân Chỉ Phong không phải Quẻ sư chuyên nghiệp, nhưng hắn là một người tàn nhẫn, đã tính đến khả năng trở thành ma khi bị người ta đuổi giết.
Vì thế hắn nói thẳng: "Nếu có thể thành ma, không bị nhân quả Thiên Đạo trói buộc, đương nhiên cũng không sợ số mệnh."
Tống Nam Thời không ngờ tới còn có lựa chọn này, lập tức kinh ngạc.
Dược liệu kia... muốn cho Thược Dược phu nhân thành ma sao?
Thược Dược phu nhân thành ma có gì tốt cho ông ta?
Tống Nam Thời nghĩ trăm lần cũng không ra, đơn giản cũng không nghĩ nữa, một đường đi tới chân núi.
Bọn họ quen thuộc đi tới tửu lâu ngày đó nhưng còn chưa tìm thấy Thận tiên sinh thì đã nghe người kể chuyện bên trong lại đang kể chuyện mới trước.
Tống Nam Thời tới chậm, chỉ nghe thấy người kể chuyện nói: "... Nữ tu kia gửi phù truyền tin tới, Thận tiên sinh không chút do dự lấy ra mười vạn linh thạch!"
Tống Nam Thời không nghe đầu đuôi câu chuyện cũng không nhịn được hít sâu một hơi.
Người kể chuyện này cũng quá ngang ngược rồi, không thể tùy tiện lấy đi mười vạn linh thạch từ Thận tiên sinh được!
Con quỷ nghèo Tống Nam Thời này cảm thấy không thú vị chút nào, thấy Thận tiên sinh không ở tửu lâu, quay đầu chuẩn bị đi.
Ai ngờ vừa quay đầu thì thấy Thận tiên sinh.
Tống Nam Thời vừa thấy, lập tức nhiệt tình nói: "Thận tiên sinh, ngài ở đây à."
Thận tiên sinh không khỏi siết chặt quạt xếp, lại cười lịch sự, nho nhã: "Các ngươi tìm ta?"
Tống Nam Thời gật đầu: "Đúng vậy, tìm tới đây, ai ngờ bên trong nói ngài cho người trong lòng của ngài mười vạn linh thạch. Ta vừa nghe thì đã cảm thấy hơi quá, ngài nói có đúng không."
Thận tiên sinh: "..."
Ông ta cắn tăng nói: "Đúng! Đây đều là lời đồn đại bậy bạ!"
Tống Nam Thời cười tủm tỉm gật đầu, sau đó nhẹ nhàng nói: "Thấy ngài còn sống tốt thì ta yên tâm rồi. Chúc ngài về sau sống hạnh phúc cùng người trong lòng của ngài."
Nói xong không chút do dự kéo Vân Chỉ Phong đi.
Vân Chỉ Phong: "..."
Cho nên ngươi bị Thận tiên sinh chọc tức, cố ý tới đây chọc giận ông ta đúng không?
Hắn quay đầu hỏi nàng thì thấy Tống Nam Thời nghiêm túc nói: "Không, ta gọi đây là chiêu khích tướng."
Nàng vừa dứt lời thì thấy bên ven đường có một con chó vàng, không khỏi mừng rỡ, gọi to: "Đại Hoàng, Đại Hoàng!"
Thận tiên sinh nghe được hai chữ "Đại Hoàng" này lập tức quay đầu nhìn lại.
Cùng lúc đó con chó vàng kia cũng đang vẫy đuôi chạy qua.
Một người, một chó đối diện cách nhau nửa con đường.
Sau đó con chó vàng kia uốn éo người, quay mông về phía ông ta, nhiệt tình cọ tay Tống Nam Thời.
Thận tiên sinh: "..."
Vì thế chiêu khích tướng của Tống Nam Thời thành công.
Thận tiên sinh xoay người rời đi, vừa đi vừa gửi một phù truyền tin sai khiến thuộc hạ: "Hiện tại! Cho dù thế nào các ngươi cũng phải lừa được Giang Tịch kia tức hộc máu!"
Không đối phó được ngươi, chẳng lẽ không đối phó được người bên cạnh ngươi?
Đều là bị sắp xếp, tại sao chỉ có ông ta bị lừa!
Thuộc hạ nhận được nhiệm vụ lừa đảo lần đầu tiên ngẩn người: "Giang Tịch?"
Thận tiên sinh: "Chính là nam phụ trong câu chuyện kia, thủ lĩnh thị vệ bên cạnh tiểu tông chủ!"
Thuộc hạ lập tức tỉnh ngộ!
Người này được, hóa ra là đối phó với tình địch!
Hắn ta không nói hai lời, chật vật gửi phù truyền tin cho Giang Tịch, phù truyền tin được kết nối, hung dữ nói: "Người trong lòng ngươi đang trong tay chúng ta, ngươi còn muốn nàng ta sống sót thì phải đưa mười lăm vạn!"
Giang Tịch còn đang gặm bánh nướng: "??"
Hắn có người trong lòng ở đâu ra vậy?
Lừa đảo à?
Hắn im lặng một lát, lạnh mặt nói: "À, vậy các ngươi giết con tin đi."
Rồi lập tức xé phù truyền tin.
Bên kia, mấy người lừa đảo thất bại hai mặt nhìn nhau.
Một người nói: "Vậy làm sao bây giờ?"
Một người khác trầm tư rất lâu rồi nói: "Ta có cách!"
Nói rồi liên hệ với chủ nhân mình.
Thận tiên sinh cho rằng thành công, vui sướng thì nghe thấy thuộc hạ mình quá vui mừng, nói: "Thủ lĩnh! Tin vui đây! Tình địch kia của ngài vì mười lăm vạn linh thạch mà nói muốn giết con tin là người trong lòng ngài! Ta đã ghi lại rồi! Ngài hãy quay về cho người trong lòng của ngài nghe, thị vệ nhỏ kia không còn là đối thủ của ngài! Thuộc hạ chúc mừng thủ lĩnh ôm được mỹ nhân về!"
Người bên cạnh rất có mắt nhìn, cùng hô: "Chúc mừng thủ lĩnh ôm được mỹ nhân về!"
Thận tiên sinh: "..."
Vì thế, ông ta bị ép ôm mỹ nhân về.