Trong lúc nhất thời, các Tu Hành giả mắt thấy một màn này đều lặng lẽ nghị luận. Nếu như một tên Đạo quân được Kiếm Tháp thừa nhận, như vậy chuyện này cũng rất là bình thường, thế nhưng Thế giới cảnh được Kiếm Tháp thừa nhận... Đây là chuyện rất là, rất là hiếm thấy. Cần biết trước đó Kiếm cung cũng chỉ có sáu vị Kiếm Quân mà thôi. Mà hiện tại thêm Kỷ Ninh nữa, chính là vị Kiếm Quân thứ bảy.
- Bắc Minh sư đệ, chúc mừng.
- Chúc mừng Bắc Minh sư huynh.
- Bắc Minh sư huynh, chúc mừng.
- Bắc Minh sư đệ.
Trong lúc nhất thời, rất nhiều Tu Hành giả đều đến chúc mừng. Ở bên trong Kiếm cung, người có thể đạt được Kiếm Tháp thừa nhận hay không là một cánh cửa cực lớn! Không thể đạt được Kiếm Tháp thừa nhận, coi như là Đạo quân cũng vẫn kém một bậc. Mà một khi được Kiếm Tháp thừa nhận... Như vậy sẽ là tồn tại mà mỗi người cũng đều phải tôn kính.
Kỷ Ninh cũng kịp phản hắn. Hắn đã hiểu rõ, vừa rồi một kiếm chiêu thuật mà hắn thi triển ra đã được Kiếm Tháp Lâm tán đồng.
- Bắc Minh.
Một đạo thanh âm trầm thấp vang lên trong não của Kỷ Ninh, người này nói:
- Tòa Kiếm Tháp mới sinh ra này là Kiếm tháp thuộc về ngươi, chỉ có ngươi mới có thể để lại kiếm thuật ở phía trên nó.
- Ngươi là?
Kỷ Ninh khẽ hỏi trong lòng.
- Ta là Kiếm cung chi linh.
Thanh âm trầm thấp kia nói.
Kỷ Ninh đã hiểu rõ, ngay cả Trích Tinh phủ cũng có thể sinh ra linh tính, tạo thành Hoàng mao Đại Hùng, như vậy Kiếm cung này sinh ra linh tính, sinh mệnh cũng là chuyện rất bình thường...
Hoàng cung Mang Nhai Quốc, ở trên mười ba vương tọa trong hư không.
Chúa tể vĩ đại mặc áo bào màu trắng bỗng nhiên giật mình, nở nụ cười, hai mắt nhìn về phía Mộc Hoa cung chủ ở bên cạnh:
- Mộc Hoa, chúc mừng Kiếm cung các ngươi lại có thêm một tên Kiếm Quân.
- Ha ha, quả nhiên ta không nhìn nhầm.
Mộc Hoa cung chủ cũng cười, cười rất là vui vẻ.
- Làm sao vậy?
- Có thêm một Kiếm Quân? Chẳng lẽ Kiếm cung lại có thêm một Thế giới cảnh đạt được Cổ Tháp thừa nhận hay sao? Là ai vậy?
Mười một vị đại năng Kim giáp còn lại rất là kinh ngạc, lại có chút hiếu kỳ hỏi.
Mộc Hoa cung chủ thì có chút tự đắc nói:
- Đó chính là Bắc Minh!
- Bắc Minh? Là tiểu gia hỏa giao thủ với Bối Tháp Lai Ách kia hay sao?
- Trận chiến giữa hắn và Bối Tháp Lai Ách, khi đó hắn có chút am hiểu phòng ngự, bất quá khi rời đi, kiếm thuật của hắn muốn đạt tới trình độ Cổ Tháp thừa nhận có lẽ vẫn còn kém không ít a.
- Tốc độ tiến bộ như vậy quá nhanh a, cho dù có tốc độ thời gian trôi qua gấp nghìn lần, cũng chỉ qua chưa đủ trăm vạn năm mà thôi.
Trận chiến lúc trước với Bối Tháp Lai Ách, các đại năng quan sát rất là rõ ràng. Ngay cả chúa tể khi đó cũng đi xem, tuy rằng lúc ấy bọn hắn đều đang chú ý Bối Tháp Lai Ách, thế nhưng một bên còn lại là Kỷ Ninh, đương nhiên tự nhiên cũng đã để lại ấn tượng trong lòng bọn hắn.
Thời gian gia tốc, càng là cường giả, muốn duy trì thời gian gia tốc lại càng khó khăn hơn. Nếu nói là gấp nghìn lần, có thể nói là có chút phi thường khoa trương a. Thế nhưng Kỷ Ninh gia nhập Kiếm cung chưa được ngàn năm, cho dù có thời gian gia tốc nghìn lần, như vậy cũng chưa được trăm vạn năm a.
Trên thực tế Kỷ Ninh dùng thời gian gia tốc gấp trăm lần để tu luyện a.
- Lúc trước ta đã rất là coi trọng hắn, thiên phú kiếm thuật của hắn rất là cao.
Mộc Hoa cung chủ có chút đắc ý nói:
- Kiếm cung ta lại có thêm một tên Kiếm Quân, cơ hội tranh đoạt Dị vũ trụ Cổ Vực kia lại lớn hơn rồi.
- Lại thêm một nhân tuyển.
Chúa tể vĩ đại cũng gật đầu nói.
Phàm là người đạt được Cổ Tháp thừa nhận, tất cả đều là nhân tuyển.
- Nhìn xem rốt cuộc là hắn đánh ra kiếm thuật như thế nào, không ngờ lại được Cổ Tháp thừa nhận.
Chúa tể vĩ đại chỉ một ngón tay về phía hư không xa xa, trong hư không vốn có sáu mươi sáu cảnh tượng. Hiện tại lại thêm một chỗ khác, chỉ thấy ở bên trong cảnh tượng kia, Kỷ Ninh mặc một thân áo trắng đang đứng ở trước một tòa Kiếm Tháp, đang có chút hiếu kỳ nhìn tòa Kiếm Tháp ở trước mặt.
- Hồi tưởng.
Chúa tể vĩ đại mỉm cười nhìn qua, mười hai vị đại năng Kim giáp khác cũng đều chăm chú nhìn vào. Tất cả bọn hắn cũng tò mò, một tên Thế giới cảnh, rốt cuộc đã thi triển ra kiếm thuật gì mà lại được Cổ Tháp thừa nhận.
Chỉ thấy cảnh tượng một màn kia không ngừng đảo ngược thời gian lại. Rất nhanh đã trôi tới cảnh tượng lúc Kỷ Ninh thi triển ra kiếm chiêu.
Kỷ Ninh khoanh chân ngồi ở bên trong nhà cỏ, nhẹ nhàng chỉ tay ra một cái. Một chỉ này nhìn như rất là đơn giản tùy ý, thế nhưng lại có huyền diệu khó lường. Phốc một cái, đầu ngón tay đầu điểm một điểm vào bên trong hư không.
- Ồ?
Ở trên mười ba vương tọa trong hư không, Chúa tể vĩ đại và mười hai Đại năng mặc Kim giáp đều biến sắc. Thậm chí Chúa tể vĩ đại còn điều khiển thời không khiến cho một màn vừa rồi lại một lần nữa hiện ra, Kỷ Ninh duỗi ngón tay ra, đầu ngón tay điểm vào bên trong hư không, cảnh tượng lại một lần nữa được tái hiện...
- Không sai, là Tâm Kiếm thuật.
Chúa tể vĩ đại khẽ gật đầu.
- Không ngờ tên Bắc Minh này lại có thể luyện thành Tâm Kiếm thuật.
Thiên Đào Đạo quân ở bên cạnh cũng có chút líu lưỡi.
- Lợi hại.
- Ta còn tưởng rằng hắn ta sáng chế ra kiếm chiêu gì đó mới dẫn tới Cổ Tháp thừa nhận. Không nghĩ tới là nguyên nhân thi triển ra Tâm Kiếm thuật.
Đám Đại Năng mặc Kim giáp có chút sợ hãi thán phục, phải biết rằng, thi triển ra kiếm thuật của người khác, so với kiếm thuật mà bản thân tự nghĩ ra cũng không giống nhau a.
Kiếm thuật bản thân tự nghĩ ra, uy lực khi thi triển ra sẽ càng lớn hơn một ít.
Như trước đó Kỷ Ninh học Luân Hồi thức trong Tâm Ấn kiếm thuật vậy, nếu như ở trong một cảnh giới Kỷ Ninh lại sáng chế ra kiếm chiêu của mình. Như vậy cũng đủ để được Cổ Tháp thừa nhận. Bất quá hắn cũng không có vội vã sáng chế ra kiếm chiêu của mình, mà đi cân nhắc tìm hiểu Vô Danh kiếm thuật còn khó hơn một chút. Kiếm Ý của thức thứ bảy trong Vô Danh kiếm thuật rất mạnh, mặc dù Kỷ Ninh thi triển ra kiếm thuật của người khác, thế nhưng cỗ Kiếm Ý này cũng đã nhận được Cổ Tháp thừa nhận.
- Hắn cũng chỉ học kiếm thuật của người khác mà thôi.
Chúa tể vĩ đại khẽ lắc đầu, nói:
- Nếu như đi theo đường của chính hắn, như vậy cũng có thể làm được tới một bước này, khi đó mới xem như là chính thức kinh diễm.