Chương 14: Sao Có Thể Sợ?

Nhất Kiếm Độc Tôn

Thanh Loan Phong Thượng 17-12-2023 14:55:44

Diệp Huyền cùng Diệp Linh ra khỏi Diệp phủ, Diệp phủ lập tức phái người từ xa theo dõi, hiển nhiên là sợ Diệp Huyền chạy! Đại trưởng lão, đã sớm quyết không bỏ qua cho Diệp Huyền. Đối với những kẻ lẽo đẽo bám theo sau, Diệp Huyền cũng không thèm để ý, mặc cho đối phương đi theo, chỉ cần đối phương không ảnh hưởng tới huynh muội bọn hắn là được. - Ca, muội có thể tự đi được! - Nói bậy, muội giờ còn yếu, nào có thể tự đi, để yên ca cõng. - A, thật sao… Diệp Huyền cùng Diệp Linh đi dạo, một đường đi qua nửa cái Thanh thành, tới tận lúc hoàng hôn, hai huynh muội mới chuẩn bị trở lại Diệp phủ, mà ngay lúc đi qua cửa thành, ngoài thành, một nữ tử phi ngựa tới, tốc độ cực nhanh. Nữ tử mặc bộ bộ bạch bào, không nhuốm bụi trần, tay phải cầm trường thương, mũi thương sáng như tuyết, lạnh tựa hàn tinh. Dung mạo người tới cực đẹp, da trắng mắt phượng, ngũ quan linh xảo, đẹp tới mức hoàn mỹ. Diệp Huyền chưa từng thấy qua người nào dễ nhìn như vậy. Thực sự là một nữ tử khiến người nhìn qua một lần là cả đời cũng không quên! Nữ tử vừa vào thành, tầm mắt người hai bên đường lập tức đổ dồn tới. Nàng, thực sự như một bức phong cảnh, khiến người không thể dời ánh mắt. Nữ tử vừa vào thành, đột nhiên đứng cạnh huynh muội Diệp Huyền, tầm mắt nhìn xuống, cẩn thận đánh giá Diệp Huyền, đột nhiên, khóe mắt ánh lên một vệt kinh ngạc: - Ẩn cảnh?! Nghe vậy, sắc mặt Diệp Huyền liền chợt biến, nữ tử trước mắt này lại biết Ẩn cảnh? Mà quan trọng nhất, lại còn nhìn ra hắn đạt tới Ẩn cảnh, phải biết, dù là đám Đại trưởng lão, cũng đều không phát hiện cảnh giới của hắn, bởi cảnh giới của hắn đã bị nữu tử thần bí ẩn đi. Thế nhưng hiện tại, nữ tử này lại có thể nhìn ra?! Ngay lúc này, nữ tử đột nhiên cầm trường thương trong tay chỉ Diệp Huyền: - Ngươi hẳn là tên Diệp Lang dẫn thiên địa dị tượng kia! Có thể luyện tới Ẩn cảnh, cơ sở chắc chắn như thế, quả thật không tệ, ngươi có tư cách để ta xuất thương, ta gọi là An Lan Tú, đón ta một thương! - An Lan Tú! Có người kinh hô: - Trời, nàng ta chính là tuyệt thế thiên tài vạn năm khó gặp An Lan Tú của Khương quốc ta! - Thực sự là nàng, nàng ta chính là người được Quốc chủ thân phong Quốc sĩ, An Lan Tú… quốc sĩ mới chỉ mười tám tuổi, đừng nói Khương quốc chưa từng có, ngay cả tiền triều cũng chưa từng xuất hiện qua! - Nghe nói nàng đang khiêu chiến thiên tài khắp Khương quốc, hơn nữa còn đã thành công khiêu chiến ba mươi sáu thành, từ đầu tới cuối, chưa từng có ai có thể đỡ được một thương… lần này hẳn là vì Diệp Lang mà tới… nếu như Diệp Lang được nàng khen một câu, vậy Diệp gia này, không muốn nổi danh cũng khó! … An Lan Tú! Diệp Huyền cũng ngây người. Bởi hắn đã nghe qua cái tên này, An Lan Tú này, có thể nói là không ai ở Khương quốc mà không biết, bởi danh tiếng của nàng, thực sự quá lớn. Khương quốc đệ nhất thiên tài! Chưa tới mười tám tuổi đã vượt qua Ngự Khí cảnh, đạt tới Lăng Không cảnh, hơn nữa không chỉ như thế, nàng còn là Thương khách trẻ tuổi nhất Khương quốc, đây còn chưa phải kinh khủng nhất, nàng còn thành công lĩnh ngộ Thương ý! Điều này cũng có nghĩa, nàng đã bước một chân tới danh vị Thương đạo Đại Tông sư! Tất cả cũng chỉ là vấn đề thời gian! Thiên tài như vậy, năm trăm năm qua Khương quốc cũng chưa từng có! Hơn nữa, trên người An Lan Tú còn có rất nhiều thành tích khác… ví như, nàng là học viên đầu tiên được viện trưởng Thương Mộc học viện mời gia nhập, nàng là Quốc sĩ trẻ tuổi nhất Khương quốc, nàng là người đạt tới Lăng Không cảnh trong thời gian ngắn nhất… Cái gọi là Thiên Tuyển Chi Nhân, cái gọi là thiên địa dị tượng, đứng trước mặt nàng, thực sự không đáng nhắc tới! Diệp Huyền không ngờ tới, đối phương lại tới cái Thanh thành nho nhỏ này. Trên lưng ngựa, An Lan Tú cầm trường thương, trực chỉ Diệp Huyền, trong mắt không hề có vẻ khinh thị, cũng không có vẻ coi trời bằng vung, ngạo thị thiên địa, tất cả, chỉ có một mảnh bình tĩnh. Diệp Huyền thu suy nghĩ trong đầu, lắc đầu: - Ngươi tìm nhầm người rồi. Chân mày An Lan Tú cau lại: - Ngươi có ý gì? Diệp Huyền nói: - Ta không phải Diệp Lang, hắn đang ở Diệp gia, ngươi có thể đi tìm hắn! An Lan Tú cau mày: - Ngươi không phải Diệp Lang!? Diệp Huyền gật đầu. Lúc này, Diệp Linh ở bên đột nhiên nói: - Tỷ tỷ, ca ca ta cũng rất lợi hại a! Diệp Huyền cười cười, vuốt tóc Diệp Linh, người sau người ngọt, ôm chặt tay Diệp Huyền. An Lan Tú đánh giác Diệp Huyền: - Thực sự không ngờ, Thanh thành nho nhỏ này, không chỉ có một tên Diệp Lang có thể dẫn tới thiên địa dị tượng, còn có có một người có thể luyện tới Ẩn cảnh như ngươi, thực sự khiến ta cảm thấy ngoài ý muốn. Diệp Huyền cười cười, không nói gì thêm. An Lan Tú nói: - Không quản ngươi có phải Diệp Lang hay không, ngươi cũng có tư cách tiếp một thương của ta, ngươi có tiếp không? Diệp Huyền yên lặng. Tiếp! Hắn nhất định dương danh, mặc dù hắn không để ý tới việc có nổi danh hay không, thế nhưng hắn biết, chuyện này tất sẽ tạo thành trợ giúp không nhỏ cho hắn. Thế nhưng, một khi tiếp, sẽ làm bại lộ thực lực, mà hiện tại bại lộ thực lực, đám người Đại trưởng lão có thể sẽ không tiếc đại giới mà diệt trừ hắn, thậm chí sẽ xuất thủ với muội muội hắn. Nhưng nếu hắn không tiếp, lại không hợp với bản tâm của hắn! Làm người, sao có thể sợ? Nghĩ tới đây, Diệp Huyền ngẩng đầu nhìn An Lan Tú: - Hai ngày sau, ngươi ta quyết một trận, thế nào? - Hai ngày? An Lan Tú khẽ lắc đầu: - Thứ ta nói thẳng, ngươi không có tư cách để ta chờ hai ngày. Nói xong, liền chuẩn bị thúc ngựa rời đi. Ngay lúc này, Diệp Huyền đột nhiên nhấc một thanh kiếm gỗ trên quầy hàng bên cạnh, nhổ xuống một sợi tóc, sau đó giơ kiếm nhẹ nhàng chém nghiêng. Sợi tóc thản nhiên đứt thành hai đoạn! An Lan Tú ngừng lại, tầm mắt lần nữa rơi lên người Diệp Huyền, trong mắt ánh lên một vệt kinh ngạc: - Là ta nhìn lầm, ngươi không chỉ luyện tới Ẩn cảnh, còn là một tên kiếm tu, kiếm tu trẻ tuổi như thế, Khương quốc ta ít có. Diệp Huyền nhìn thẳng An Lan Tú: - Hai ngày sau, ngươi ta quyết một trận chiến, được chứ? Dung nhan tuyệt mỹ của An Lan Tú ánh lên một nụ cười nghiền ngẫm, người trước mắt này nói là đánh với nàng một trận, chứ không phải tiếp nàng một thương! An Lan Tú lần nữa đánh giá Diệp Huyền, sau đó nói: - Vậy ta chờ ngươi hai ngày, hiện tại, ta muốn đi chiếu cố Diệp Lang kia, ngươi có biết Diệp phủ ở đâu không? Lúc này, Diệp Linh cười nói: - Tỷ tỷ, chúng ta chính là người ở Diệp phủ, ngươi theo chúng ta về là được! An Lan Tú nhìn về phía Diệp Huyền: - Ngươi là thiếu gia Diệp phủ? Diệp Huyền gật nhẹ: - Xem như là thế đi! An Lan Tú khẽ gật: - Diệp phủ các ngươi thực sự có phúc, có thể xuất ra hai vị thiên tài, xem ra, khoảnh cách đạt tới nhị đẳng thế gia cũng không xa. Diệp Huyền cười cười, không nói. -: