Ông cụ giống như lơ đãng liếc mắt qua nhìn hai vợ chồng Hứa Ngạn Duệ một cái, nhàn nhã uống một ngụm rượu, thuận tiện múc cho cháu gái tri kỷ một muỗng bụng dê nhồi tôm trơn và nấm ủ.
"Cháu ăn nhiều một chút đi, không cần khách sáo đâu."
"Dạ, cháu cảm ơn ông nội, ông nội ăn cái này đi ạ, mùi vị rất tươi đấy ạ."
Hứa Nhân Nhân vô cùng lễ phép dùng đũa gắp cho ông cụ một miếng hải sâm nướng hành, trong đôi mắt cong cong phảng phất như chứa ánh sao.
Ông cụ hiếm khi nở nụ cười chân thật, ông cụ càng nhìn đứa cháu gái này càng cảm thấy thích.
Đã rất lâu rồi không có người nào ở bên cạnh ông cụ dám nói thật, điều này khiến cho ông cụ có ảo giác cả năm giác quan của mình đều bị những lời nói dối của người chung quanh che mắt.
Nhưng bây giờ đã khác, cháu gái của ông cụ nhất định sẽ mang đến cho ông cụ vô vàn niềm vui bất ngờ.
[Tiểu Thất à, ông nội của tôi hòa ái quá đi à, suýt chút nữa tôi đã cảm thấy sợ vì vẻ ngoài uy nghiêm của ông nội rồi]
[Người ở phía trên cao lâu rồi đều khó lòng thể hiện cảm xúc của mình ra bên ngoài được, một khi để cho người khác nhìn thấu suy nghĩ trong lòng mình, thì bản thân sẽ khó lòng lập uy với đối phương]
[Ừ, cũng hợp lý, nghe giống như hoàng đế vậy, rõ ràng có được toàn bộ thế giới này, nhưng lại phải trôi qua cuộc đời vừa thê thảm vừa cô độc, đáng thương quá chừng]
Ông cụ hiểu ý nở nụ cười, ông cụ nhấp một ngụm rượu, sau đó nhìn về phía con rể mà mình vẫn không thích, chủ động nâng ly nói: "A Thành, dạo gần đây con luôn bận rộn với dự án khai phá Bắc Tế, con đã vất vả rồi, cha kính con một ly."
Bỗng nhiên bị nhắc tới, Quách Thành ngẩn ra trước, sau đó anh ta mới nhanh chóng dùng hai tay nâng ly, cung kính mà hèn mọn uống một hơi cạn sạch,"Cha nói quá rồi ạ, có thể vì cha, chia sẻ gánh nặng cho cha chính là nghĩa vụ và trách nhiệm của người làm con như chúng con, được cha bồi dưỡng là phúc của con..."
[Ấy chà, cậu coi cái lưỡi dẻo hơn cả cái lò xo của dượng út kìa, cô út u mê đối phương như thế chắc có một nửa lý do là nhờ cái miệng ngọt kia dụ dỗ rồi, ông nội đối xử với dượng út tốt như vậy, thế mà dượng út còn đội nón xanh cho cô út, chơi dã chiến với người ta ở ngay trước cửa trang viên, anh ta xứng đáng để cho ông cụ bồi dưỡng hay sao, dòng cái thứ không biết xấu hổ! ]
Nghe được tiếng lòng của cô, Quách Thành đột nhiên dừng lại, theo bản năng nhìn về phía ông cụ, thấy ông cụ vẫn bình tĩnh nhìn mình, anh ta yên lặng chờ đợi dáng vẻ tiếp theo của ông cụ, sau đó vội vàng kiên trì, tiếp tục nói: "Con biết rõ cha không chê con là người tài sơ học thiển, chịu để cho con phụ trách hạng mục quan trọng như vậy, con mới là người nên kính rượu cha mới đúng."
Sau khi anh ta nói xong, vội vàng cầm lấy bình rượu rồi rót đầy ly cho mình, anh ta giơ tay lên, không cẩn thận lộ ra một phần cổ tay sơ mi của anh ta, mơ hồ có thể nhìn thấy được dấu môi màu đỏ nhàn nhạt.
[Ối trời ơi ối trời ơi, tôi nhìn thấy cái gì thế này, cái dấu đỏ ở chỗ tay áo của anh ta có phải là dấu son môi đỏ do người tình để lại hay không vậy?]
Hệ thống hưng phấn nói: [Đâu đâu đâu cho tôi coi với!]
Tất cả mọi người ở đây đều nhìn về phía anh ta, tầm mắt nhìn thẳng vào ống tay áo bên phải của anh ta.
Quách Thành đang rót rượu cho ông cụ thì giật mình, làm đổ rượu lên trên người ông cụ.
Quách Thành: "... Chết tiệt!"
Ông cụ dùng ánh mắt sâu xa nhìn anh ta một cái, Quách Thành dứt khoát một là không làm hai đã làm rồi thì làm cho trót, anh ta giả bộ luống cuống tay chân lau sạch rượu bản thân đã làm đổ lên người ông cụ, sau đó nhanh tay lẹ mắt đụng ngã dụng cụ chia rượu, để rượu làm ướt tay áo của mình, hơn nữa anh ta còn làm ra dáng vẻ hồn nhiên không biết gì cả, chuyên chú lau rượu cho ông cụ.
Ông cụ nhẹ nhàng quét mắt nhìn Hứa Ngạn Văn một cái, thấy cả người cô nàng ngây ra ngay tại chỗ, trong ánh mắt dâng lên vẻ đau đớn vô cùng rõ rệt.