Vân Chi không trả lời, từ trong không gian trữ vật lấy ra một miếng đậu phụ. Kết cấu đậu phụ cực mềm, run rẩy trong lòng bàn tay trắng nõn của Vân Chi, giống như một quả bóng chứa đầy nước.
- Lật lòng bàn tay úp xuống rồi bắt lấy nó.
Lục Dương cảm thấy chuyện này cũng không có gì khó khăn, rất nghe lời làm theo, bắt lấy đậu phụ, nhưng ngón tay của hắn chỉ hơi động một chút, đậu phụ liền bị hắn đụng nát, rơi vãi khắp sàn nhà.
Vân Chi tiếp tục đưa cho Lục Dương một miếng đậu phụ, ra hiệu cho hắn tiếp tục.
Lục Dương không tin tà, hắn cảm thấy lần thứ nhất là ngoài ý muốn, lần thứ hai nhất định sẽ không có vấn đề gì.
Đậu phụ vẫn như cũ bị bóp nát, căn bản không bắt được.
Sau lần thất bại thứ ba, Lục Dương biết vấn đề là gì, tay của hắn hiện tại sức quá lớn, khó mà khống chế được, cũng là do đồ vật cạnh hắn đều để cho tu sĩ sử dụng, nếu như đổi thành vật phẩm bình thường, ngay cả ăn cơm cũng đều phải cẩn thận nghiêm túc, nếu không sẽ vô tình làm gãy đũa vỡ bát.
Hơn nữa lực lượng của hắn tăng trưởng quá nhanh, phản xạ đầu óc không theo kịp tốc độ cơ thể, cho nên ngón tay thỉnh thoảng bị co rút.
Kể từ đó, bắt lấy một miếng đậu phụ mềm mại như nước nói nghe thì dễ.
Vân Chi không đưa tiếp đậu phụ cho Lục Dương, nàng cầm đậu phụ bằng một tay, tùy ý lắc lắc, đậu phụ chính là không vỡ.
Bỗng nhiên, Vân Chi buông tay, đậu phụ rơi xuống, nàng lại dùng tốc độ cực nhanh bắt lấy đậu phụ một lần nữa!
Lục Dương trợn to hai mắt, bắt lấy đậu phụ rơi xuống, cái này nói nghe thì dễ?
Dưới cường độ khống chế khủng bố của đại sư tỷ, đậu phụ mềm mại không khác gì cục sắt, có thể tùy ý đùa bỡn.
- Cử trọng nhược khinh ngươi đã làm được, cử khinh nhược trọng ngươi còn kém xa lắm.
Lục Dương trầm mặc không nói, hắn tự nhiên biết quá trình luyện thể còn có một đoạn đường dài, con đường tu luyện không thể nóng vội, bọn người Mạnh Cảnh Chu từ nhỏ đã được gia tộc huấn luyện, lúc này mới có thể trực tiếp tu tiên.
Muốn đuổi kịp những người này nói nghe thì dễ.
Hắn khi còn nhỏ không có người hướng dẫn, hiện tại có thể tiếp nhận đại sư tỷ đích thân chỉ bảo, lại có bảo vật thiên địa trợ giúp, tốc độ trưởng thành của hắn đã rất kinh người rồi, làm sao còn cảm thấy không đủ?
Lục Dương cũng nhớ tới lời đại sư tỷ từng nói tu tiên là sự tình cả đời, ưu khuyết nhất thời cũng không trọng yếu, trọng yếu là ai có thể cười đến cuối cùng.
Lục Dương hít sâu hai hơi, ý thức được tâm tính của chính mình trước đó không đúng, hắn kịp thời điều chỉnh tâm tính, không còn truy cầu tiến độ tu hành.
Sau đó hắn nhìn thấy đại sư tỷ để khôi lỗi đẩy một xe đậu phụ tới.
Không giống như tôi thể, luyện thể có thể ăn thịt linh thú gia tăng lực lượng, ngâm thuốc tắm cường kiện thể phách, mà luyện lực khống chế chỉ có thể dựa vào chính bản thân.
Quá trình này cần sự chú ý tập trung cao độ, không thể có nửa điểm qua loa, theo lời của đại sư tỷ, chính là phải 'tìm đúng cảm giác, dùng thân thể tiến hành khống chế sức mạnh'.
Điều Lục Dương cần làm chính là không phải tận lực, tự nhiên là bắt được đậu phụ.
Đến cuối ngày, toàn thân Lục Dương đều có mùi đậu, hai mắt thiếu chút nữa do quá tập trung vào đậu phụ mà trở nên lé.
Cũng may khôi lỗi có kinh nghiệm phong phú, sau khi tát Lục Dương hai cái, ánh mắt của hắn liền khôi phục bình thường.
Đến thời điểm ăn cơm, Lục Dương nhìn một bàn đầy đậu phụ, trầm mặc không nói.
Đậu phụ xào, đậu phụ chiên, đậu phụ hấp, đậu hũ non, sữa đậu nành...
Nguyên vật liệu đều là đậu phụ Lục Dương bắt nát ban ngày, Lục Dương nghe nói đậu hũ non cùng với sữa đậu nành đều là cửa hàng đậu phụ nhiệt tình tặng thêm.
Lục Dương cảm tạ tám đời tổ tông bọn hắn.
Lục Dương biết rõ, chính mình một ngày không thể khống chế tốt lực lượng, hắn liền một ngày không thể đổi đồ ăn khác.
Nói một cách khác, hắn và đậu phụ khẳng định không đội trời chung.
Đậu phụ không phải đặc sản gì, nhưng dùng lâu dài có thể điều chỉnh ngũ hành của tu sĩ cân bằng, khiến khí tức kéo dài, khi chiến đấu lực bền bỉ kéo dài, lợi ích nhiều vô kể.
Nhưng người nào cũng không chịu nổi mỗi ngày đều ăn đậu phụ.
Lục Dương không có biện pháp nào khác, vùi đầu ăn cơm, suy nghĩ ngày mai làm thế nào để khống chế lực lượng của mình tốt hơn. ...
Lục Dương đang ngủ ngon lành cảm thấy một luồng sáng trắng chói mắt chiếu vào mặt, chiếu lên khiến cho hai mí mắt của hắn nhíu lại cùng một chỗ, vẻ mặt nhăn nhó, chậm rãi thích ứng với ánh sáng mạnh mới thử mở mắt ra.
Đây là một chỗ không gian trắng tinh, chung quanh là sương mù dày đặc, chỉ có một mảnh nhỏ khu vực quanh Lục Dương là có thể thấy rõ ràng, Lục Dương cũng không tìm được nguồn sáng từ đâu.
- Đây là nơi nào?
Lục Dương có chút bối rối, hắn ngủ tại Vấn Đạo Tông, nơi có vô số cao thủ, đại sư tỷ ở ngay sát vách, ai có thể lặng yên không tiếng động kéo hắn đến chỗ không gian thần bí này?
Đối phương là thiện hay ác?
Một thanh âm to lớn từ trong sương mù truyền ra, thanh âm xa xăm giống như là đến từ Viễn Cổ, quanh quẩn trong thời gian trường hà.
- Người trẻ tuổi, nơi này là không gian bản tọa lâm thời dựng lên, không người nào có thể phát giác.
Lục Dương trong lòng run lên, thủ đoạn của đối phương không thể tưởng tượng, hắn chỉ có thể ký thác hi vọng đối phương không có ác ý đối với mình.
- Bản tọa đã chứng kiến vạn cổ tuế nguyệt, thấy qua vô số đại năng tu vi độc bộ thiên hạ, cuối cùng vẫn không thoát khỏi kết cục bị năm tháng ăn mòn, một bầu nhiệt huyết đọ sức với trời cũng hóa thành một tiếng thở dài trước khi lâm chung.