Sau này, cậu nhóc Hàn Vũ Hàng này sẽ cố gắng học tập, cao trung thi đậu một trường phổ thông, dù sao với trình độ phản nghịch của cậu trước đó, cũng thi không đậu được trường gì tốt.
Có điều cậu chịu khó học tập, sẽ không học lại, dùng tất cả công sức của mình, thi đậu vào một trường đại học tốt.
Ông của cậu bị ung thư làm phẫu thuật cắt bỏ, mặc dù không thể khôi phục như xưa, nhưng ít nhất cũng sẽ không tái phát, uống thuốc cũng có thể kéo dài được 10 năm tuổi thọ.
10 năm về sau, Hàn Vũ Hàng đã 25 tuổi, cũng đã tốt nghiệp nghiên cứu sinh.
Bà của cậu cả đời trôi chảy.
Mệnh cách này xem như đã không tệ rồi.
Nhiều khi, phần lớn mọi người đều cảm thấy, đại phú đại quý mới là mệnh cách tốt nhất.
Nhưng thật ra là sai.
Cả đời thuận lợi, không bệnh tật gì, mới chính là tốt nhất.
"Sau này cố gắng học, hiếu kính với ông bà, thay đổi cuộc đời của mình, hiểu không?"
"Hiểu, hiểu!"
"Đại sư, vậy còn ông nội của tôi? Có biện pháp gì hay không, mau cứu ông của tôi."
"Tôi không muốn để cho ông ấy chết."
"Đại sư tôi dập đầu xin chú."
Hàn Vũ Hàng để điện thoại lên giá, thế mà thật sự dập đầu với Tần Dược.
Nhưng mà sắc mặt của Tần Dược cũng không có thay đổi.
Loại chuyện này, hắn trước kia lúc đi bên cạnh sư phụ cũng đã gặp phải nhiều lần.
"Cậu hiện tại thay đổi, cũng có thể đối với ông của cậu có chỗ tốt, những việc như ốm đau này mỗi người đều có mệnh của mình, không thể cưỡng cầu được, cậu nên hiếu thuận với ông ấy nhiều hơn, cũng có thể khiến ông ấy giảm bớt đau khổ lại"
"Khen thưởng thì không cần, cậu còn nhỏ, đừng lấy tiền của ông bà cậu tiêu xài lung tung, về sau không nên phung phí như vậy nữa."
"Đừng để tôi khó xử."
Hàn Vũ Hàng đương nhiên còn muốn tiếp tục cầu xin, bất quá Tần Dược cũng không cho đối phương cơ hội.
Trực tiếp kết thúc kết nối video.
Kỳ thật Tần Dược không phải không có cách, nhưng mà hắn chỉ thích giúp những người hữu duyên.
Hàn Vũ Hàng mặc dù hối cải thay đổi làm lại từ đầu, về sau cũng sẽ có ơn tất báo.
Nhưng mà cậu ta hiện tại, thật sự cũng chỉ là một đứa nhỏ hư hỏng.
Tần Dược không thích.
Có giúp hay không cũng phải xem tâm trạng của hắn.
Bên trong phòng Livestream.
Cũng không ít người đang khuyên Hàn Vũ Hàng, cố gắng học tập thật tốt.
Tần Dược cũng không chậm trễ, mở miệng nói.
"Cho mời vị hữu duyên tiếp theo."
Vừa nói xong, đám dân mạng trong phòng livestream, lại làm khó dễ.
"Xác định là người hữu duyên?"
"Tần đại sư, anh coi trực tiếp cho ba người xong, không phải trên đỉnh đầu có chút xanh, cũng là cặn bã lừa gạt ngốc nữ, hiện tại hay rồi, tương lai giết người cũng có luôn."
"Tôi xem là cho người bị hại."
"Đã hiểu, cho mời người bị hại tiếp theo."
Lần này, cư dân mạng lại bắt đầu phục chế lại.
"Cho mời người bị hại tiếp theo."
"Cho mời người bị hại tiếp theo."
"Cho mời người bị hại tiếp theo."
Đám dân mạng ở phía dưới hô hào kêu gọi, người bị hại tiếp theo xuất hiện ở trong video.
Cái người bị hại này, à không, người hữu duyên này thế mà rất đẹp trai.
Nhìn dáng vẻ chắc tầm hai mươi mốt hai mươi hai, hình như là sinh viên đại học, để tóc nắp nồi kiểu hàn.
Tiểu thịt tươi.
ID Hổ Sa, gọi là Chu Phóng Đãng.
Chu chắc hẳn là họ gốc.
Lúc này hắn cũng mười phần hoảng hốt.
"Tần đại sư, anh xem cho tôi đi, tôi có chút sợ hãi a!"
Tần Dược cười một tiếng: "Mệnh cách của cậu vô cùng tốt, sợ cái gì chứ."
"Đừng, đừng nói như vậy."
Chu Phóng Đãng vội vàng lau mồ hôi, nói: "Tần đại sư anh mở miệng đều là đại phú đại quý, gia đình phú quý, càng về sau lại không giống với bình thường, tôi cái này không dám tính toán a!"
Lần này, cư dân mạng còn lại đều cười đến choáng váng.
"Ha ha ha ha, thiếu niên, tôi thấy tướng anh phú quý nha."
"Một lúc nữa đại sư mở miệng, cũng là cha mẹ ly hôn, vợ đi ngoại tình."
"Tần đại sư, cái này so với đặt tên thì không đứng đắn, nhất định là Hải Vương, tính toán xem anh ta có bao nhiêu bạn gái"
"Quá chân thực, không hổ là người bị hại."
"Tôi đi, còn có tình huống này à, anh không tính tôi tính."
"Không hiếu kỳ sao?"
Khung bình luận bay đầy comment.
Đương nhiên Chu Phóng Đãng cũng nhìn thấy, vội vàng nói:
"Kỳ thật tôi cũng tò mò, nhưng hiện tại không dám tính toán, tôi nói như vầy đi, gia đình tôi vẫn còn, nhà cũng khá giả, cha mẹ hiện tại cũng rất tốt, ông bà nội cũng rất tốt, ông ngoại bà ngoại cũng rất tốt."
"Tôi sợ xem một cái, cả nhà tôi hiện tại cũng không tốt."
Khung bình luận lúc này tràn đầy "Ha ha ha ha" .
Tần Dược cũng nở nụ cười.
Cái tên Chu Phóng Đãng, cũng thật thú vị.
Bất quá người này, mệnh cách hoàn toàn chính xác không tệ, cũng không có tai nạn lớn nào.
Tần Dược cũng không vận dụng Đạo Thiên Bí Điển, để đoán mệnh cho Chu Phóng Đãng.
Người ta không muốn xem, nào có ai lại đi cưỡng ép xem cho chứ.
Tần Dược nói: "Vậy làm gì bây giờ? Anh không muốn coi? Anh chắc chắn chưa?"
Chu Phóng Đãng không muốn xem như vậy.
Đột nhiên, ánh mắt của hắn sáng lên, mở miệng nói: "Đại sư, anh lợi hại như vậy, có thể dựa vào ảnh chụp xem được không?"
"Cũng không phải không được!"
Tần Dược nói.
"Vậy anh xem cái này có thể xem ra được gì không?"
Chu Phóng Đãng đứng lên, rất nhanh đi tới mặt bàn, cầm một bình rượu.
Phía sau chai rượu, thế mà có chụp một tấm hình của một đứa bé.
Lần này, đám dân mạng cùng Tần Dược đều phản ứng không kịp.
Trẻ em bị bắt cóc.
Những năm này, chuyện lừa bán trẻ con là vụ án quan trọng trong nước, cho nên các đơn vị hợp tác liền đem trẻ em lạc đường, hoặc là ảnh chụp của trẻ em bị bắt cóc, khắc ở trên chai rượu, hoặc là phía trên chai nước suối.
Để càng nhiều người nhìn thấy.
Để càng nhiều trẻ em có thể được về nhà.
Không nghĩ tới, Chu Phóng Đãng thế mà để hắn tính toán cái này.