Tạ Tuân không tự nhiên kìm nén vẻ mặt, nói: "Con về nói với đại tẩu không cần lo lắng, bọn họ chơi rất vui."
May mà nha hoàn đi theo đại phòng đã nói rõ với Khương Thư Yểu, đi theo sau dẫn Tạ Chiêu Tạ Diệu ra ngoài, giảm bớt sự khó xử của hắn.
Tạ Diệp dẫn hai đệ đệ không biết suy nghĩ chạy biến đi, để lại Tạ Tuân một mình đứng tại chỗ nhìn trời một lúc, tự khuyên mình đừng so đo với Khương Thư Yểu.
Sau khi hết giận Tạ Tuân trở về thư phòng đọc sách, bên này Bạch Chỉ lại vội vàng chạy về viện.
"Tiểu thư! Không xong rồi!" Nàng ấy chạy đến trước mặt Khương Thư Yểu, lo lắng đến mức mặt nhăn lại.
"Sao vậy?" Khương Thư Yểu đang nghĩ tối nay ăn gì, bị dáng vẻ của nàng làm cho giật mình.
"Vừa rồi nô tỳ đưa hai vị tiểu công tử ra ngoài, đã nhìn thấy đại công tử đến đón họ, ngài ấy ngài ấy ngài ấy... không ngờ mùa xuân năm đó du ngoạn hồ ngài ấy cũng ở đó!"
"Ngươi đang nói gì vậy?" Khương Thư Yểu đầy đầu dấu chấm hỏi.
Bạch Chỉ thở phào nhẹ nhõm, kể lại chi tiết: "Mùa xuân năm đó tiểu thư và quận chúa du ngoạn hồ, thấy thuyền của đội ngũ thơ văn đi qua, liền cho thuyền cập bến muốn chiêm ngưỡng phong thái của các tài tử, sau đó đang lén nhìn bị phát hiện, thuyền cũng đụng vào nhau, khiến mấy vị công tử rơi xuống hồ, người còn nhớ chuyện này không?"
Khương Thư Yểu hít một hơi thật sâu, mê trai đến mức này, thật là dữ dội...
"Lúc đó nô tỳ cũng ở đó, khi mấy vị công tử rơi xuống nước có người nhảy xuống cứu người, trong đó có đại công tử." Người Tạ gia đều sinh ra tuấn tú, Bạch Chỉ nhìn thêm vài lần liền nhớ kỹ dung mạo của hắn ta. Sau khi Khương Thư Yểu gả vào đây, Bạch Chỉ luôn ở bên cạnh nàng, ngày đầu tiên tân nương dâng trà nàng ấy đợi ở ngoài Thọ Ninh đường, không gặp các công tử khác của Tạ phủ, hôm nay là lần đầu tiên gặp.
Quá mất mặt, Khương Thư Yểu chỉ nghe nàng ấy miêu tả thôi đã thấy khó chịu: "Chỉ nhìn thôi cũng không sao chứ."
"Tiểu thư à, người quên rồi sao, người còn ngâm thơ cùng quận chúa nữa."
Khương Thư Yểu nghe mà sấm sét ngang trời, vậy ra là cô nương da mặt dày, mê trai không biết ngượng, ăn vạ lăn lộn để được gả cho Tạ Tuân, thế mà còn dám trêu ghẹo cháu trai của người ta?
Ôi chao... Số Tạ Tuân thật là quá khổ.
Nghĩ lại vừa rồi mình nói bừa nói phứa đốp chát Tạ Tuân, không khỏi có chút áy náy.
Nàng gãi gãi đầu, nhìn quanh một vòng nhà bếp, sờ sờ cằm: "Vậy tối nay ta xin lỗi chàng vậy."
Tiền mua đồ cho căn bếp nhỏ của Khương Thư Yểu đều lấy từ sổ sách của nàng, ma ma đi chợ cũng là do Tương Dương Bá phủ mang đến, giàu có lắm, nguyên liệu nấu ăn gì cũng có đủ cả.
Nhìn nguyên liệu phong phú, nàng chợt nảy ra ý hay: "Làm món lẩu cay Tứ Xuyên vậy." Lúc ăn cơm trưa, nàng thấy Tạ Tuân cứ gắp Ma Bà Đậu Phụ và Thủy Chử Ngư Phiến, hẳn là rất thích đồ ăn mặn cay.
Dù có kén ăn đến mấy cũng không thể cưỡng lại sức hấp dẫn của lẩu cay Tứ Xuyên, các loại nguyên liệu chỉ cần qua sơ chế đơn giản là chần hoặc chiên qua dầu, giữ được hương vị nguyên bản nhất của thực phẩm. Nấu một nồi lớn đủ cả mặn lẫn chay, sẽ không có cảm giác nhạt nhẽo như chỉ ăn rau, cũng không có cảm giác ngấy như chỉ ăn thịt. Đổ tất cả vào chảo đáy cay xào đều, để dầu cay thơm ngấm vào từng miếng nguyên liệu. Trước khi bắc ra rắc một lớp mè trắng lên trên, múc ra một bát đầy, ăn kèm cơm trắng, đủ để người ta thỏa mãn.
Trời đã xế chiều, Tạ Tuân vẫn còn ở thư phòng đọc sách, tiểu tư thân cận đến hỏi có dọn cơm không, hắn gật đầu đồng ý.
Từ khi cưới Khương Thư Yểu, hắn luôn ngủ ở thư phòng, ăn cơm ở sảnh đường, Khương Thư Yểu cũng biết ý, sinh hoạt ăn uống đều ở Đông sương phòng, chưa từng đến làm phiền.
Bữa tối ở Tạ Quốc Công phủ luôn đơn giản thanh đạm theo khẩu vị của lão phu nhân, nhưng bữa tối đơn giản thôi mà hầm cháo cũng dùng nước cốt gà ninh cả ngày.