Chương 22: Sở Sơn Hà (1)
Hắn mới hiểu ra mục đích Triệu Anh Quân đưa mình đến bữa tiệc tối này... có lẽ là vì cô ấy nghĩ rằng hắn và giáo sư Hứa Vân đều là cựu sinh viên của trường, biết đâu sau này có thể bắt được mối quan hệ.
Nhưng cô ấy thực sự đã đánh giá hắn quá cao rồi.
Có lẽ là vì thành tích xuất sắc của dự án mèo Rhine đã khiến Triệu Anh Quân hiểu lầm sâu sắc về trình độ thực sự của mình.
Nhưng con mèo đó là hắn chép từ trong mơ ra mà!
Chẳng lẽ từ trong mơ... còn có thể chép được thành quả nghiên cứu của giáo sư Hứa Vân ra sao?
Không bao lâu sau, bữa tiệc tối chính thức bắt đầu.
Tiếng đàn vĩ cầm ngừng lại, mọi người đều ngừng trò chuyện, hướng mắt về phía cầu thang dài ở giữa đại sảnh.
Chỉ thấy Sở Sơn Hà mỉm cười bước xuống từ cầu thang dài, giơ cao ly rượu nhìn quanh một vòng:
"Hoan nghênh mọi người! Hôm nay các vị khoa học gia lỗi lạc, các tài năng thương giới đều đến đông đủ, thật khiến cho Sở mỗ đây được nở mày nở mặt! Ha ha ha..."
Bốp bốp bốp!
Tiếng vỗ tay rầm rộ vang lên trong đại sảnh.
Trước đó Lâm Huyền chỉ nhìn thấy bóng lưng của Sở Sơn Hà vô cùng to lớn, bây giờ mới có cơ hội nhìn thấy diện mạo của ông ta.
Ánh mắt ông ta sắc như dao, trên khuôn mặt vuông vắn khắc những đường nét sắc sảo, ngay ngắn. Dung mạo này nếu đặt vào thời trẻ của ông ta... hẳn phải được coi là một soái ca đúng chuẩn.
Mặc dù Sở Sơn Hà đã ngoài năm mươi tuổi nhưng vẫn có thể thấy được ông ta tinh thần cường tráng, khí huyết dồi dào. Tuy người trước mắt này nở nụ cười, dáng vẻ hòa nhã dễ gần nhưng khí thế nghiêm nghị ẩn chứa trong vóc dáng thẳng tắp của ông ta khiến người ta không tự chủ được mà nín thở.
Đợi tiếng vỗ tay lắng xuống, Sở Sơn Hà cũng chậm rãi bước xuống cầu thang, đi đến giữa đại sảnh.
Ông ta giọng nói sang sảng, khí phách hùng hậu:
"Bấy lâu nay, tôi vẫn luôn tin rằng khoa học kỹ thuật chính là lực lượng sản xuất đứng đầu! Chúng ta có thể có được cuộc sống như ngày hôm nay, Tổ quốc có thể có được sự phồn vinh cường thịnh như hiện tại, tất cả đều không thể tách rời sự phát triển của khoa học kỹ thuật! Không thể tách rời sự phấn đấu gian khổ, sự cống hiến miệt mài của những người làm công tác nghiên cứu khoa học!"
"Tôi tin rằng, sự phát triển của bất kỳ ngành nghề nào cũng đều không thể tách rời sự hỗ trợ của khoa học kỹ thuật. Những nhà khoa học âm thầm nghiên cứu ngày đêm, mới chính là những anh hùng mà chúng ta nên kính trọng và ngưỡng mộ nhất!"
"Một người tài sơ học thiển như tôi... chỉ là ăn may nhờ thời thế, may mắn có thể lập nghiệp ở mảnh đất Đông Hải này. Nếu thật sự so sánh về sự cống hiến cho xã hội, cho đất nước thì căn bản không thể sánh bằng một phần vạn những người làm công tác nghiên cứu khoa học!"
"Đây cũng chính là mục đích tôi tổ chức buổi tiệc gây quỹ khoa học hôm nay! Hy vọng các bạn trẻ tài tuấn trong giới thương mại cũng có thể quan tâm nhiều hơn đến sự phát triển của lĩnh vực nghiên cứu khoa học! Góp một phần sức lực của mình cho sự đằng phi của sự nghiệp khoa học kỹ thuật của Tổ quốc!"
"Những lời khác tôi cũng không nói nhiều nữa-"
Sở Sơn Hà đặt ly rượu xuống rồi giơ cao ngón trỏ tay phải:
"Tập đoàn Sơn Hà! Quyên góp một trăm triệu cho Quỹ phát triển khoa học thành phố Đông Hải!"
Cả hội trường ồ lên.
Mở màn là một trăm triệu.
Chủ tịch Sở Sơn Hà đúng là quá hào phóng.
Sau khi cả hội trường kinh ngạc, lập tức vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt chưa từng có, xung quanh đều là lời khen ngợi.
Tuy nhiên, vẫn chưa hết.
Đợi tiếng vỗ tay lắng xuống, Sở Sơn Hà lại cầm lấy micro, mỉm cười nói:
"Vừa rồi là đại diện cho tập đoàn bày tỏ thái độ, không đủ để thể hiện sự kính trọng của cá nhân tôi đối với những người nghiên cứu khoa học."
"Bây giờ, tôi sẽ lấy danh nghĩa cá nhân! Quyên góp thêm một trăm triệu nữa!"
Ầm!
Ầm!
Lần này... Cả hội trường lập tức chấn động!
Hai trăm triệu!
Sở Sơn Hà mở màn là hai trăm triệu!
Đẩy thẳng bầy không khí của toàn hội trường lên cao trào!
Những doanh nhân trẻ tuổi bên dưới... không ai không kích động vỗ tay, mắt đầy vẻ sùng bái.
Có thể thấy được, địa vị và uy tín của Sở Sơn Hà ở Đông Hải đều là hạng nhất, hơn nữa là sự kính trọng phát ra từ tận đáy lòng, sự ngưỡng mộ từ tận đáy lòng.