Chương 23: Hy Vọng Của Gia Tộc (1)

Bảo Hộ Tộc Trưởng Phe Ta

Ngạo Vô Thường 27-07-2023 18:58:19

Vương Tiêu Chí tiếp đón Vương Thủ Triết ở ngay trong nội viện, kia là một chiếc bàn tròn có mặt bàn được làm bằng đá, xung quanh đặt mấy cái ghế cũng làm bằng đá, mấy nông phu liền bày ra chút trái cây và trà, sau đó quay lại sau bếp làm việc. Trong lúc này, hai nha đầu cũng bị Vương Tiêu Chí sai vào bếp hỗ trợ, theo ý của hắn thì nữ hài tử nên tiếp xúc nhiều với công việc bếp núc, tương lai ở nhà chồng mới không bị thiệt thòi. Vương Thủ Triết cũng hiểu đây là truyền thống ở trong thế giới Huyền Vũ, tuy nói Huyền Vũ thế gia đều có đầu bếp riêng, nhưng tự tay nấu nướng lại mang một ý nghĩa khác. Giống như đại nương Công Tôn Huệ, bà ấy cũng thường xuyên tự mình xuống bếp nấu ăn cho Vương Định Nhạc và Vương Thủ Triết, việc này đại biểu cho một mối quan hệ thân thiết. Hôm nay Vương Thủ Triết đến là có mục đích, nhưng không nóng vội, thuận miệng trò chuyện với Vương Tiêu Chí về một số điều kỳ lạ. Khi nói đến đêm qua cùng lục thúc Vương Định Hải trùng hợp bắt được một con Xích Lân Thiện 150 cân, Vương Tiêu Chí cũng hưng phấn đập đùi: "Chưa chắc 2 năm qua thằng nhãi Định Hải kia đã có thể bắt được một con, chắc chắn lần này là có phúc của con." Mặc dù Xích Lân Thiện không tốt bằng Xích Vĩ Linh Cảm, nhưng cũng xem như vật đại bổ, đứng hàng ngũ linh thực. Linh thực là đồ tốt nhanh chóng bổ sung khí huyết của Huyền Vũ giả, là nhu yếu phẩm để mỗi Huyền Vũ giả sinh tồn, dù là giống Vương Tiêu Chí hơn 70 tuổi nhưng tu vi đã trì trệ không tiến, thậm chí dần dần rút lui cũng cần thỉnh thoảng bổ sung một chút linh thực. Nếu không thì khí huyết sẽ không đủ, thân thể suy bại và tu vi thụt lùi. Mà thế hệ trẻ tuổi thì càng cần thêm linh thực để bổ sung khí huyết, có thể khiến thế hệ trẻ trưởng thành càng nhanh hơn. Hai người cười cười nói nói không quá nửa canh giờ, người phụ bếp và hai muội muội bày ra một vài thức ăn nhà nông như gà, vịt, cá, ngỗng tươi mới và một chậu đá lớn đựng thịt lợn om. "Thủ Triết, hiếm khi có dịp con đến đây, tứ gia gia không có gì khác để chiêu đãi." Sau đó Vương Tiêu Chí chạy vào phòng ngủ, một hồi liền xách ra một bầu rượu xưa cũ, cười híp mắt: "Nếm thử rượu ngon mà ta cất đã lâu, con muốn uống bao nhiêu tùy thích, uống không hết thì mang về." Trong lúc nói chuyện, một thanh niên có làn da ngăm đen, toàn thân dính bùn nhão đi đến, giọng nói cởi mở: "Gia gia, thật là bất công mà. Đây là Bạch Ngọc Linh Tửu của người, bình thường con muốn uống một ngụm thôi cũng không được, hôm nay tứ đệ vừa đến người đã đem ra." "Thằng ranh con này, ngươi là cái thá gì, có thể so với Thủ Triết sao?" Vương Tiêu Chí thấy người thanh niên này thì liền cười mắng: "Lựa ngay giờ cơm để về, mau cút đi tắm rồi ta cho ngươi uống một chén." "Tam ca." Vương Thủ Triết cười nhẹ nhàng chắp tay, hắn biết đây là Vương Thủ Nặc, lão tam trong hàng chữ Thủ đời thứ bảy Vương thị. "Tứ đệ." Vương Thủ Nặc vội vàng trịnh trọng hoàn lễ, sau đó cười nói: "Ta đi tắm trước đã, lát nữa đến chào hỏi tứ đệ sau." Nói xong nhanh chóng cáo lui. Khi trên bàn có bát, đũa và chén rượu, Vương Thủ Nặc đã tắm rửa xong, đặt mông ngồi thấp hơn ở bên Vương Thủ Triết, ngửi mùi đồ ăn, trông mà thèm nhìn chằm chằm vào bầu rượu Bạch Ngọc Linh Mễ: "Hôm nay tứ đệ đến, huynh đệ chúng ta đã rất lâu không ăn chung với nhau, lát nữa ta kính ngươi thêm mấy chén." "Tam ca cũng rất vất vả vì gia tộc, lát nữa nên là ta kính huynh mấy chén." Vương Thủ Triết cười nói. "Đồng nhi, còn không mau rót rượu cho tứ ca của ngươi đi." Tâm trạng của Vương Tiêu Chí vô cùng tốt, trên mặt mày đen nhánh tỏa sáng, thuận miệng phân phó. "Vâng, gia gia." Vương Lạc Đồng cầm bầu rượu lên, trước sau rót rượu cho Vương Thủ Triết, Vương Tiêu Chí rồi cho Vương Thủ Nặc. Rượu này có màu sắc thuần trắng, tản ra một cỗ mùi rượu tinh khiết, ngửi một chút tinh thần đều cảm thấy phấn chấn. Ngay lúc hai nữ hài Vương Lạc Đồng và Vương Lạc Tĩnh chuẩn bị về phòng bếp để ăn trên bàn nhỏ thì Vương Thủ Triết lại lên tiếng mở miệng trước: "Tứ gia gia, ta cũng không phải là người ngoài, tứ muội và ngũ muội cũng ngồi xuống ăn cùng đi." Vương Tiêu Chí sững sờ, nhưng cũng không có bác bỏ mặt mũi của Vương Thủ Triết, liền cười nói: "Nếu tứ ca ca của các ngươi đã mở miệng thì cùng ngồi xuống dùng bữa đi." "Cảm ơn gia gia, cảm ơn tứ ca ca." Vương Lạc Đồng và Vương Lạc Tĩnh đều khéo léo ngồi ở vị trí đầu dưới. Sau đó, tất nhiên là một phen ăn uống linh đình. Trái lại hai nữ hài lại khéo léo yên lặng ăn, thỉnh thoảng châm một chút rượu. "Rượu ngon." Uống nửa chén vào trong bụng, Vương Thủ Triết đã cảm thấy trong bụng bắt đầu nóng rừng rực, khí huyết trong cơ thể phun trào không thôi, tinh lực dần dần tràn đầy. Rượu Bạch Ngọc Linh Mễ được ủ bằng Bạch Ngọc Linh Mễ và nhiều dược liệu quý, có tác dụng bổ khí, dưỡng huyết hơn hẳn món ăn linh thực đơn thuần. Chỉ có điều là giá tiền của nó cũng hết sức "cảm động", một bình rượu Bạch Ngọc Linh Mễ động một tí cũng phải mấy càn kim, cho dù là Vương Thủ Triết cũng chỉ hiếm khi mới được thưởng thức một lần.