Đinh!
【 Uỷ thác của Lý lang trung 】
【 Giới thiệu nhiệm vụ: y thuật của Lý lang trung gặp được bình cảnh, muốn ra ngoài tìm kiếm đại đạo y thuật. Trước khi rời đi đã uỷ thác trọng trách chữa bệnh của người trong thôn cho ngươi. 】
【 Thời gian nhiệm vụ: một năm 】
【 Nhiệm vụ ban thưởng: 50000 điểm kinh nghiệm, một môn thần thông 】
Thần thông?
Lần này ban thưởng không tồi.
"Yên tâm đi, sư phụ, ngươi cứ an tâm đi thôi, chuyện trong thôn giao cho ta!" Bộ Phàm vỗ ngực cam đoan nói.
Lý lang trung: "?"
Vì sao lời này nghe hơi là lạ?
"Tiểu Phàm, ngươi còn trẻ, nếu có người tiếp nhận, ngươi cũng nên ra bên ngoài nhìn xem, ngươi sẽ phát hiện Ca Lạp thôn chỉ là một góc nhỏ của mảnh đất rộng lớn này." Lý lang trung lấy thân phận bề trên khuyên giải an ủi hắn.
"Sư phụ, ngươi ra ngoài nhớ cẩn thận một chút, thế giới bên ngoài không hề an toàn, thoải mái như trong thôn, chỗ nào cũng tràn ngập nguy cơ, đừng chơi quá... Không đúng, phải nhớ kỹ, vừa thấy tình huống không đúng, lập tức chạy." Bộ Phàm cũng khuyên.
Nếu có người ngoài ở đây nghe cuộc đối thoại của hai sư đồ nhà này nhất định sẽ ngây ngốc.
Sáng sớm hôm sau, thôn trưởng Vương Trường Quý, cùng với một nhóm thôn dân biết được tin tức Lý lang trung rời đi, đều đến đưa tiễn, cảm tạ mấy năm nay Lý lang trung đã chăm sóc bọn họ.
Nhìn thấy bóng dáng Lý lang trung đi xa, Bộ Phàm thở dài.
Hy vọng Lý lang trung có thể thuận buồm xuôi gió.
Vài ngày sau, Bộ Phàm vẫn thường chú ý thanh hảo hữu, muốn nhìn xem có tin tức của Lý lang trung hay không.
Kết quả quá rõ ràng không có cái nào cả.
Nhưng mà không có tin tức chính là tin tức tốt. ...
Hai ngày sau.
Một đạo thân ảnh xuất hiện ở trên bầu trời Ca Lạp thôn, truyền âm nói: "Vương đạo hữu, có thể gặp không!"
Bộ Phàm vỗ trán.
Trong khoảnh khắc này, thân hình xuất hiện giữa bầu trời đêm chính là Hàn Cương mặc hắc bào, trên đó có nhiều vết máu, bộ dáng có vẻ khá chật vật, giống như vừa trải qua một trận đại chiến sinh tử.
"Đạo hữu, ngươi đây là?"
Bộ Phàm hơi kinh ngạc, quả thật hắn từ thanh hảo hữu đã biết được Hàn Cương bị người tập kích, chỉ là không nghĩ tới Hàn Cương lại chật vật như vậy.
"Đừng nói nữa, nếu nói tiếp Hàn mỗ cũng biết không có gì hay ho. Mấy ngày nay Thiên Thuỷ thành cử hành một cuộc đấu giá. Hàn mỗ đi tham gia, trên đường gặp một tu sĩ chính đạo ỷ vào tu vi cao bắt nạt vài nữ tu. Ta ra tay, nào biết rằng thực lực của tu sĩ kia thoạt nhìn không cao, nhưng thủ đoạn rất mạnh!"
Hàn Cương thở dài, khoát tay.
Rõ ràng hắn bày ra bộ dáng không muốn nói, nhưng lại kể ra toàn bộ câu chuyện rồi.
Bộ Phàm nghe được thì thấy mơ hồ.
Chính đạo tu sĩ lại đi bắt nạt nữ tu.
Một tu sĩ ma đạo thì ra tay cứu giúp.
Huynh đệ, ngươi có nói ngược không?
"À, thì ra là thế, có thể đuổi giết đạo hữu như vậy, chắc người nọ là Nguyên Anh trung kỳ, hoặc là cao hơn." Bộ Phàm vội ho một tiếng.
"Ha ha! Cũng không sợ đạo hữu chê cười, người đuổi giết Hàn mỗ cũng không phải Nguyên Anh tu sĩ, người nọ chỉ là một tu sĩ Kim Đan cửu phẩm mà thôi." Hàn Cương tự giễu lắc đầu nói.
Tu sĩ Kim Đan?
Bộ Phàm kinh ngạc.
Một tu sĩ Kim Đan có thể đuổi giết tu sĩ Nguyên Anh sao?
Đối với vẻ mặt kinh ngạc của hắn, Hàn Cương cũng không cảm thấy ngoài ý muốn: "Nhưng người nọ cũng không phải tu sĩ Kim Đan bình thường, mà là một đệ tử của Thiên Môn thánh địa."
"Thiên Môn thánh địa?" Bộ Phàm thì thào tự nói.
"Xem bộ dáng đạo hữu, tựa hồ chưa nghe nói tới Thiên Môn thánh địa?"
Điều này lại khiến cho Hàn Cương cảm thấy ngoài ý muốn. Trong mắt hắn tu vi tới cấp bậc của Bộ Phàm, không có khả năng chưa nghe nói tới Thiên Môn thánh địa.
"Quả thật từ khi bước vào tu tiên giới tới nay, Vương mỗ đều dốc lòng tu luyện, rất ít để ý tới chuyện không liên quan tới tu luyện." Bộ Phàm nói.
"Xem ra đạo hữu là một người khổ tu!" Ánh mắt Hàn Cương chợt lóe lên.
"Không biết đạo hữu có thể nói cho ta nghe một chút về Thiên Môn thánh địa được không?"
Bộ Phàm ôm quyền, hắn cảm thấy tò mò, một tu sĩ Kim Đan lại có thể đuổi giết một tu sĩ Nguyên Anh tới mức chật vật như vậy. Thiên Môn thánh địa này cũng có chút thủ đoạn.
"Chuyện này cũng không phải bí mật gì, Vương đạo hữu cũng biết Đại Nguỵ tu tiên giới ta có tám đại tông môn chính đạo." Hàn Cương hỏi.
"Cũng nghe nói qua!" Bộ Phàm gật đầu, hắn xem trên tin tức của Đại Ny mới biết được có tám đại môn phái tồn tại.
Hàn Cương gật đầu: "Nếu nói tám đại tông môn chính đạo là môn phái lớn nhất của Đại Nguỵ tu tiên giới ta, thì Thiên Môn thánh địa chính là tông môn cực mạnh bao trùm ở phía trên tám đại tông môn chính đạo, là thánh địa tu luyện hàng đầu khiến cho tất cả tu sĩ Đại Nguỵ tu tiên giới đều hướng tới."
"Cũng bởi vì như thế, Thiên Môn thánh địa thu đệ tử cực kỳ khắc nghiệt. Có thể bái nhập Thiên Môn thánh địa người nào cũng là nhân tài kiệt xuất trong những nhân tài kiệt xuất của Đại Nguỵ tu tiên giới. Những đệ tử có thực lực từ trong thánh địa đi ra ngoài, thủ đoạn đều mạnh hơn vô số lần so với những tu sĩ bình thường khác."
Hoá ra còn có một địa phương tuyệt vời như vậy.
Những đệ tử có thực lực từ trong thánh địa đi ra ngoài, thủ đoạn đều mạnh hơn vô số lần so với những tu sĩ bình thường khác.
Vậy nghĩa là...
Bộ Phàm lập tức dùng một loại ánh mắt quái dị nhìn về phía Hàn Cương.
Quả nhiên đúng như những gì hắn dự đoán, người này chính là một tu sĩ Nguyên Anh bình thường.
Hàn Cương đâu biết Bộ Phàm đang nghĩ cái gì, hắn tưởng rằng Bộ Phàm không tin những lời hắn nói, lại vội vàng giải thích:
"Vương đạo hữu, không phải Hàn mỗ bị đệ tử Thiên Môn thánh địa đuổi giết, nên cố ý nói đệ tử Thiên Môn thánh địa cường đại đâu. Mà thực lực của đệ tử Thiên Môn thánh địa quả thật rất cao. Nghe đồn tám đại tông môn chính đạo chính là đệ tử từ Thiên Môn thánh địa năm đó ra ngoài sáng lập nên đó."
"Ta hiểu ta hiểu." Bộ Phàm vội ho một tiếng: "Vậy đạo hữu đã thoát khỏi đệ tử Thiên Môn thánh địa rồi đúng không? Nếu không cũng sẽ không tới đây."
"Này... Thật ra còn chưa!" Hàn Cương lắc đầu.
Bộ Phàm ngây ngẩn cả người.
Vậy thì ra ngươi vẫn còn bị người ta đuổi giết sao?
Đã vậy còn có thời gian nói chuyện phiếm với ta làm cái rắm gì.
Có thời gian thì chạy trốn không thơm hơn sao?