Rất mau Chu Trình Ninh đã cầm bàn chải về, bắt đầu chà bùn trên lốp xe.
Hôm nay qua lại từ trường với nhà, trên lốp xe đã tụ bùn, phải chà đi, bằng không càng tụ càng nhiều, xe cũng không đạp tốt.
Cho Ngưu Ngưu tự tiêu khiển dẫm thân xe, Từ Hương Quyên liền bế Ngưu Ngưu vào lòng, "A Ninh bế Qua Qua xuống đi, Qua Qua đi phòng bếp với mẹ."
Vợ rốt cuộc đã nói những lời này rồi, Chu Trình Ninh lập tức bế Qua Qua xuống thân xe.
Mẹ ở nhà nói một không hai, Qua Qua đành phải đi theo vào phòng bếp.
Từ Hương Quyên: "Ngày mai đi thăm ông cố, đến lúc đó Qua Qua liền có thể ngồi xe, mẹ còn dọn một cái băng ghế nhỏ đặt trong đó cho con, đến lúc đó Qua Qua ngồi trên băng ghế."
Cũng còn tốt là không phải chuyển nhà, bằng không chiếc ba bánh này chắc chắn không đủ dùng, cái trong nhà mua chỉ là xe ba bánh, cho chăn thảm còn có những tạp vật khác lên, chắc chắn chật, nhưng không có cách nào, dù sao đi một chuyến cũng phải mang đủ hết đồ.
"Dạ!"
Từ Hương Quyên cảm thấy cần phải làm con gái khắc chế cảm xúc kích động đột xuất một chút, này đây cả ngày nói chuyện y như tiêm máu gà vậy, thình lình còn có thể dọa người.
Hôm nay Chu Trình Ninh tan tầm sớm, cơm chiều trong nhà cũng sớm đã làm, rửa sạch xong cho đồ của ông nội vào cất kỹ.
Chu Trình Ninh kết thúc, là người cuối cùng về buồng trong, phải đóng cửa buồng trong lại.
"Thử đôi giày này xem có vừa chân không." Từ Hương Quyên đưa giày len đã làm xong buổi chiều cho Chu Trình Ninh.
Lúc này Ngưu Ngưu với Qua còn chưa ngủ đâu, Ngưu Ngưu bị mẹ bế vào lòng nhìn ba, Qua Qua ngồi ngay mép giường nhìn ba.
Bị 3 cặp mắt nhìn chằm chằm, Chu Trình Ninh sinh sôi mà nghẹn tình yêu tràn đầy với vợ trở về, cứng rắn vờ bình tĩnh mà đi thử giày.
"Rất thoải mái, vừa chân." Giống y như dẫm trên bông vậy, thoải mái cực kỳ.
Từ Hương Quyên: "Đi vài bước thử xem, thoải mái thì chờ lúc em nhàn rỗi lại làm một đôi cho anh."
Chu Trình Ninh theo lời đi vài bước, thật sự giống như dẫm trên bông!
Chân ba khá lớn, giày trông cũng lớn, Ngưu Ngưu đá đá chân, trên đó là vớ nhỏ rũ xuống, nhìn chằm chằm chân của mình trong chốc lát, Ngưu Ngưu lại đi nhìn chân ba.
Qua Qua nhìn thấy giày mới của ba, gấp không chờ nổi mà nói với ba, "Ba, con cũng có giày."
Chu Trình Ninh: "Ba biết Qua Qua cũng có, Qua Qua đặt ở trong phòng mình, giày rất đẹp... Giày mẹ làm mặc thoải mái, mùa đông ấm áp."
Qua Qua: "Ừm! Giày ăn tết!"
Từ Hương Quyên nghe Qua Qua nhắc tới giày ăn tết, bèn đề ra một câu, "Có thể làm giày ăn tết, trời lạnh cũng phải đeo, A Ninh có nghe hay không?"
Chủ yếu vẫn là nói cho A Ninh nghe, Qua Qua cũng không chỉ có một đôi giày len.
Chu Trình Ninh: "Quyên, anh nghe rồi... Giày này thật là thoải mái, ấm chân."
Từ Hương Quyên: "A Ninh, em có khả năng không có cách nào chăm sóc anh như chăm sóc Qua Qua với Ngưu Ngưu, anh lạnh anh nóng anh không thoải mái chỗ nào, đều nói với em một tiếng, chúng ta là người một nhà, không phải người ngoài."
"Quyên, anh hiểu rồi, chúng ta là người một nhà." Hốc mắt Chu Trình Ninh đỏ lên.
Từ Hương Quyên nhẹ nhàng đè lại cái chân nhỏ không chỗ để hơn nữa còn lắc lư loạn của Ngưu Ngưu, "Nhanh nhanh nằm lên giường đi, Qua Qua mau ngủ, mai liền ngồi xe đi nhà ông."
Đừng có để Qua Qua lại nhìn thấy ba khóc, cũng đừng để cho cô lại phải giải thích với Qua Qua, ba chỉ là trong mắt bị cát vào.
Chu Trình Ninh cởi giày ra đặt trên giá đựng giày giản dị trong nhà, đi vào bên trong giường, đưa lưng về phía Từ Hương Quyên.
Từ Hương Quyên có thể nhìn thấy bả vai Chu Trình Ninh đang run rẩy, hẳn là rất đang đè nén tiếng khóc.
Qua Qua không có phát hiện ba khóc, mà nghe lời mẹ đi ngủ, nằm xuống chờ mong tới ngày mai ngồi xe ba bánh...
Chu Trình Ninh đa sầu đa cảm ngày hôm sau dậy đã khôi phục bình thường, buổi chiều trường tổng vệ sinh, buổi sáng vẫn có tiết, tối hôm qua ba bánh đã chất sẵn đồ của ông nội, sáng nay đi tới trường học, cũng không mang cơm trưa theo, mà giữa trưa lại về nhà ăn cơm, cơm nước xong đi nhà ông nội.
"Ba, xe." Qua Qua thấy ba muốn ra cửa, bèn vội vàng đuổi theo ba.
Sao ba không lái xe, băng ghế nhỏ mẹ cũng đã cất sẵn cho bé rồi.
Từ Hương Quyên giải thích thay Chu Trình Ninh, "Qua Qua, ba phải đi làm, giữa trưa về nhà, chúng ta trưa cơm nước xong xuôi rồi mới ngồi xe."
Qua Qua không chút do dự xoay người về, "Tạm biệt ba."
Chu Trình Ninh: ... Xem ra ở trong lòng con gái, ngồi xe quan trọng hơn ba.
Ngày hôm qua đã nói với ba mẹ là không đi chỗ bọn họ, nên buổi sáng ở ngay nhà mình, lúc này Ngưu Ngưu còn đang ngủ, cô có thể thừa dịp nhàn rỗi mà đan vỏ bọc len cho túi chườm nóng cao su.
Sáng nay Qua Qua thành thật ở trong nhà không ra khỏi cửa, không gian hoạt động ngày thường cũng là ở trong sân, hoặc là gặp phải Miêu Miêu nên đi chơi với Miêu Miêu.
Miêu Miêu lớn tuổi hơn Qua Qua, đang học nhà trẻ, cơ hội chạm mặt với Qua Qua còn chưa học nhà trẻ tương đối ít.
Chẳng qua, ở nhà chơi len sợi với Qua Qua mà nói cũng là hoạt động rất thú vị.
Buổi sáng cũng thoảng qua đi rất nhanh, Từ Hương Quyên bóp đúng giờ làm sẵn cơm, chờ ba bọn nhỏ trở về, cơm nước xong là có thể xuất phát.
Trên đường đến nhà nội, Qua Qua còn bắt đầu làm cô giáo nhỏ cho Ngưu Ngưu, nhìn thấy cây liền chỉ vào cây dạy Ngưu Ngưu đọc cây, còn có cục đá, rau, nước...
Từ Hương Quyên cũng không muốn đánh mất tính tích cực của cô con gái 3 tuổi, nói chuyện với Ngưu Ngưu 3 tháng lớn, không phải chả khác gì "Đàn gảy tai trâu" sao?
Ngưu Ngưu 3 tháng lớn không nghe hiểu chị nói cái gì, nhưng vẫn là rất phối hợp chị, lắc lắc tay hoặc là đạp đạp chân, cao hứng lên liền cười.
Từ Hương Quyên nhìn 2 đứa nhỏ ngốc nhà mình này, cảm thấy quá không còn gì để nói, "A Ninh, mệt thì liền dừng một lát."
"Không mệt, Quyên, em với bọn nhỏ ngồi có xóc nảy không?"
"Không xóc nảy, anh đạp chậm là được."
Hai vợ chồng câu thông đơn giản xong, người lái xe thì lái xe, chăm con thì chăm con.
Hôm nay ông nội Chu không xỏ chuỗi hạt, hẳn là không có việc, lúc này đang ngồi trước nhà tranh lật sách đọc.
Sáng tương đối cũ nát, đã ố vàng, nghĩ đến là đã được lật rất nhiều lần.
"Đây là sao vậy?" Ông nội Chu đứng lên, đặt sách trên băng ghế mình ngồi.
Chu Trình Ninh đi lên liền xin lỗi với ông nội nhà mình trước, thừa nhận sai lầm, "Nội, thật xin lỗi, con nói với cô là ông ở không tốt lắm, vịt muối lần đó đó, thật ra là tương vịt mà cô không ngừng gửi, còn gửi tiền lại đây, con liền tự chủ trương mua mấy thứ này cho nội, chỗ này còn thừa 300, con còn muốn mua ghế mây cho ông, căn nhà tranh này cũng phải gia cố lại, trùm vải che mưa bên ngoài, cho nên liền không đưa cho ông trước."
"Tiêu pha cho ông già như ông như vậy làm chi, có số tiền này không bằng mua nhiều chút đồ ăn, chút sách cho Qua Qua với Ngưu Ngưu... Mua quần áo giày dép cho bọn nhỏ còn hữu dụng hơn so với tiêu cho ông già như ông."
Chu Trình Ninh tự lo lấy bắt đầu dỡ đồ, anh còn phải trải chăn với mền cho ông nội, "Cho nên con liền không nói với ông là con mua mấy cái này cho ông."
"Nội, con đi cách vách hỏi một tiếng, hỏi chút coi bọn họ có biết chuyện cô sẽ về ăn tết hay không." Từ Hương Quyên bế Ngưu Ngưu đi cách vách, Qua Qua nghĩ nghĩ, cũng theo mẹ đi cách vách.
Từ Hương Quyên đi rồi, chỉ thừa lại 2 ông cháu, ông nội Chu hỏi cháu nội, "Sao Tiểu Trình Ninh không hiểu đạo lý như vậy, cô con cho con tiền, con để cho vợ cất cho kỹ, tích cóp xuống cho bọn nhỏ, mua đồ cho nội là lãng phí a, còn chọc vợ con tức giận."
"Nội, sao ông có thể nghĩ Quyên như vậy, cô ấy không phải người như vậy, hơn nữa cô có cho bọn nhỏ tiền rồi, nội yên tâm."
Đứa cháu ngốc này nha, sao có thể làm ông yên tâm, từ từ..."Có phải vừa nãy vợ con nói cô con tết nay về không?"
"Đúng vậy, sao vậy nội? Tiểu Đệ Tiểu Muội không nói với ông hả?"
"Đây là cái chuyện gì!"