Chương 24: Ai Rồi Cũng Khát

Thời Gian Chi Chủ

Ngư Nhi Tiểu Tiểu 26-04-2024 11:22:01

[Tên: Bàn chân thỏ] [Phẩm chất: E] [Tác dụng: Có thể gia tăng một chút may mắn cho người đeo] Trong thế giới hiện thực sẽ không xuất hiện giao diện nhân vật và âm thanh kì lạ thế này, Trương Hằng nhìn trong tay tấm thẻ của nữ bartender đưa, hết sức yên lặng. Chẳng qua cung cấp 2 câu nói đơn giản thế mà tiêu hao 5 điểm tích lũy của hắn? Tuy nói hắn có không ít điểm tích lũy, nhưng nhìn biểu hiện nữ bartender sau khi nhận điểm tích lũy, hắn có thể khẳng định giá này không hề tiện nghi. Đối với kết quả giám định này Trương Hằng cũng không quá ngoài ý muốn, ở rất nhiều nền văn hóa khác nhau chân thỏ đều tượng trưng cho bùa hộ mệnh may mắn. Thời điểm hắn tránh được nhiễm trùng trên đảo hoang hẳn là có liên quan đến vật này. Không kể đến hắn có khả năng gấp đôi thời gian, đây là vật phẩm siêu tự nhiên đầu tiên mà hắn có được. Vì hiệu ứng nó đem lại, Trương Hằng quyết định biến nó thành móc chìa khóa mang theo bên người. Cũng không biết một chút may mắn ở đây là bao nhiêu? Dù sao cũng nhàn rỗi không có chuyện gì, Trương Hằng quyết định làm thí nghiệm, hắn đến siêu thị Wumart gần thư viện tốn 20 tệ mua 2 tấm phiếu trúng thưởng. Kết quả 1 tấm trúng 10 tệ, 1 tấm trúng 5 tệ. Trừ đi tiền vốn lỗ mất 5 tệ. Trương Hằng đổi một cái siêu thị khác, 1 tấm trúng " chúc may mắn lần sau" một tấm trúng 20 tệ. Vừa vặn bằng tiền vốn. Trương Hằng hiểu đại khái tác dụng của "Bàn chân thỏ", nó giúp vận may tăng nhiều hơn bình thường, nhưng vẫn có thua lỗ, gia tăng may mắn không ở mức quá lố, thậm chí muốn dùng chút may mắn đó đi kiếm tiền vẫn là khó khăn. Làm xong thí nghiệm, Trương Hằng đi ra siêu thị, nhìn đến cách đó không xa có một cặp nam nữ trẻ tuổi, chàng trai bộ dạng kích động như muốn nói điều gì, nhưng cô gái một mực lắc đầu, sau đó chàng trai muốn kéo cô gái, nhưng bị né tránh. Trương Hằng không có ý định xen vào việc của người khác, mỗi ngày trong sân trường có rất nhiều chuyện như thế này, đại học chính là căn cứ hoocmon, đủ loại thăng trầm cảm xúc mỗi thời khắc không ngừng trình diễn, hắn cũng không lo lắng nam sinh kia sẽ làm ra hành động gì quá khích , hiện tại là buổi chiều, đang trong trường học, tùy tiện kêu một cái có thể nhảy ra bảy tám nam sinh tràn ngập tinh thần trọng nghĩa đến trình diễn anh hùng cứu mỹ nhân. Cho nên Trương Hằng chỉ nhìn lướt qua, sau đó bước đi đến thư viện. Giữa trưa thứ sáu, Trương Hằng đi mua sắm một chút đồ ăn vặt cùng vật dụng ngoài trời, chủ yếu là tinh dầu đuổi muỗi, khăn lông, băng go gì đó, còn trang bị cắm trại đã được Ngụy Giang Dương thuê, còn bao một chiếc xe, tiền mọi người cùng nhau AA( chia tiền), mỗi người trước thu 300 tệ, thừa trả thiếu bổ sung sau. Trương Hằng kiểm tra máy ảnh, xác nhận đã đầy pin, lúc này Ngụy Hoa Đống cùng Ngụy Giang Dương đi từ bên ngoài vào, tay còn cầm bao lớn bao nhỏ. "Nữ sinh đi mua, là cơm tối đêm nay, chút nữa bạn hỗ trợ tôi cầm lên xe ". "Được, vất vả rồi". Trương Hằng cũng đã thu dọn xong đồ đạc. Ngụy Giang Dương bỏ túi xuống, cầm ly nước trên bàn một hơi tu sạch, thở dài nhẹ nhõm, lúc này mới lên tiếng cảm khái nói. " Hai ngày nay thật sự là mệt chết tao, chạy đông chạy tây, làm trâu làm ngựa, các bạn thật là sáng suốt, độc thân cũng không phải là chuyện xấu" "Thôi đừng, nhờ phúc của Ngụy công tử, anh em ta mới nhìn thấy một chút ánh rạng đông tia sáng thoát độc thân, đừng có mà nhanh như thế đã giội nước lạnh có được hay không." Trần Hoa Đống mắt sáng quắc nói. "Ngươi muốn theo đuổi Thẩm Hi Hi?" Ngụy Giang Dương liếc mắt. " Không có không có, điểm đấy tao vẫn hiểu rõ, đây chính là hệ thống phát thẻ người tốt, mỗi tháng ngã xuống ở trong tay nàng không nên quá nhiều nam sinh, tao sẽ không ghóp vào trong số đấy làm gì, vẫn là nhịn đau cắt thịt, đem Thẩm Hi Hi cho Trương công tử nhà chúng ta đối phó, tao vẫn thích Từ Tĩnh hơn." Trần Hoa Đống cười tủm tỉm nói. "Mẹ, tao sớm biết mày là biến thái, Từ Tĩnh là em gái Loli bảo bối của phòng kí túc xá Tiếu Tiếu, là Moe linh vật, nhưng năng lực tự gánh vác của nàng hơi kém, kỳ 2 năm nhất đại học mới bắt đầu ngồi tàu điện ngầm, hơn nữa cho tới bây giờ thỉnh thoảng sẽ ngồi sai tàu, hoặc là ngồi quá tàu, bình thường quần áo vớ đều dùng máy giặt". " Không sao không sao, Moe là chính nghĩa, mày hiểu rõ tao, đây là gu taooooooo!!!!!"- Trần Hoa Đống ngón tay đẩy mắt kính lóe sáng." Nhân tâm mất hết, đạo đức không còn, thiên lý ở đâu?????!!!!!!" Ngụy Giang Dương đau lòng nhức óc, nói xong liếc sang Trương Hằng: -Nhưng tao cũng phải nói thật, Thẩm Hi Hi là người rất tốt, mày không có ý định cân nhắc à, bình thường những nữ sinh được nhiều nam sinh thích thì mối quan hệ với các bạn học khác sẽ không quá tốt, nhưng Thẩm Hi Hi là ngoại lệ, Tiếu Tiếu nói Thẩm Hi Hi là nữ sinh mà nàng phục nhất, người xinh đẹp học giỏi, hát hay còn đối xử tốt với mọi người. Mày đừng nhìn cô ấy có nhiều người theo đuổi, nhưng mà chưa từng lấy ai làm lốp xe dự phòng, đều từ chối mọi người rất quả quyết." "Bởi vậy người ta đặt biệt hiệu cho là chém tận giết tuyệt"- Trần Hoa Đống yếu ớt nói. "..." " Nhưng mà lần này tiếp xúc với cô ấy tao cũng thấy không tệ, chuyện cắm trại đều là cô ấy lo, vừa rồi lúc đi mua đồ cùng chúng tao đều cười cười nói nói, một chút kiêu căng cũng không có, xem ra giang hồ đồn thổi không thể tin hết". Trần Hoa Đống lại sửa lời nói. " Bọn mày nói xong chưa?". Trương Hằng im lặng. " Không kém bao nhiêu, mày không cần lo lắng tình cảm anh em ta rạn nứt, tao đã sớm biết sẽ có ngày này." Trần Hoa Đống cắn răng kiên cường nói. "..." " Hai chúng mày rảnh thế này xem thời sự quốc tế tốt hơn đấy, vì cái gì cùng nhau níu lấy đời sống tình cảm cá nhân của tao không nhả?" Ngụy Giang Dương cùng Trần Hoa Đống liếc mắt nhìn nhau, không tiếp tục nói đùa." Trương Hằng, bọn tao thật sự là lo lắng cho mày". "Ừm?" "Trước kia là thấy mày có thói quen sống một mình, không bị bên ngoài ảnh hưởng, nhưng kể từ tuần trước, chúng tao thấy trên người mày có chút cảm giác khí chất thần bí." Trần Hoa Đống tiếp lời " Ừm... Tao biết lời này nói ra có chút văn nghệ, nhưng mày bây giờ đem lại cho người khác cảm giác thực chất chảy ra từ trong người sự tịch mịch, mày biết người ẩn cư ở núi Chung Nam không? Chính là cảm giác ấy. Trung thực đi người anh em, có phải gần đây xảy ra chuyện gì không, khiến mày muốn xa lánh xã hội" Trương Hằng trong lòng hơi động, hắn đương nhiên biết bản thân xảy ra chuyện gì, nói đến xa lánh xã hội, không ai triệt để xa lánh bằng hắn lúc ở trên đảo hoang, một mình sống trên đảo hoang hơn 1 năm, ngay cả bàn chải đánh răng cũng là bản thân tạo ra, hầu như mỗi ngày đều bị cô độc bủa vây. Mặc dù về thế giới hiện thực, hắn không có bất kì một tổn thương da thịt nào, nhưng những năm tháng ấy vẫn dùng phương thức đặc biệt lưu lại dấu ấn trong hắn. Trải nghiệm cùng học tập khiến chúng ta trở thành con người như ngày hôm nay sao? Trương Hằng lại nghĩ đến thời điểm nữ bartender nói câu này, hắn bỗng nhiên có chút hiếu kỳ, nếu như trò chơi này kéo dài rất nhiều năm, vậy lúc đó hắn sẽ trở thành con người như thế nào? Cùng so sánh với bản thân hắn ngày hôm nay là hoàn toàn khác biệt sao?