"Theo ta được biết, Mặc Quân bế quan hai mươi năm, đệ tử quan môn của hắn là do Ôn Hoài Du nhận lệnh thay mặt nhận vào môn phái, thời điểm nàng nhập môn cũng từng có lời đồn đãi rằng nàng là thiên tài kiếm đạo chưa xuất thế. Cũng giống như lời vị đạo hữu này vừa mới nói đây, tin đồn này lan truyền không được bao lâu đã lắng xuống, từ đó về sau ngoại giới không có tin tức nào về vị đệ tử quan môn này của Mặc Quân nữa. Nhưng mà..."
Nàng ta nói tới đây, cố tình dừng một chút, chớp mắt, thấy ánh mắt những người xung quanh đều bị hấp dẫn lại đây, nàng ta vừa lòng cong môi lên nói: "Tình báo bí mật loại một, giá ưu đãi chỉ ba linh thạch hạ phẩm, ai tới mua trước?"
Mặt Kỳ Niệm Nhất sa sầm lại.
Lúc này, đệ tử Thương Hoàn vây xem xung quanh cộng thêm Sở Tư Niên, thấy sắc mặt của Kỳ Niệm Nhất, đồng thời lui về phía sau một bước.
Vị đạo hữu không biết tên này đúng là can đảm.
Đám người ở hành lang khinh thường nhìn người bán tin tức ăn mặc tả tơi một cái: "Trông nàng ta thế này thì có thể nói ra tin tức đặc biệt gì chứ."
"Giải tán giải tán, lại là một kẻ lừa tiền."
"Thương Hoàn giấu tin tức về tiểu đệ tử của Mặc Quân quá kỹ, nếu giờ phút này có người của Nguyệt Hạ Thính Phong Lâu tới nói ta còn có thể tin được vài phần, chứ nhìn dáng vẻ này của nàng ta chẳng qua chỉ là một kẻ lừa đảo mà thôi."
Nữ tử ăn mặc tả tơi lén bĩu môi, đáy mắt lập loè, đang định quay người đi lại phát hiện một cánh tay duỗi ra trước mặt, trong lòng bàn tay có ba viên linh thạch hạ phẩm.
Như thể xuất hiện từ hư không, không ai trong số những người có mặt nhận ra từ khi nào có một người khác ở cạnh mình như vậy.
Nhưng ánh mắt bọn họ không thể không nhìn chăm chú vào bàn tay này.
Như nhành hoa lê phơi mình dưới bóng trăng thu, sạch sẽ lạnh lùng nhưng tuyệt đối không yếu đuối, ngược lại mang đến cảm giác thon chắc. Ngón tay khá dài, thậm chí không quá phù hợp với thân hình kia, nhưng không hề làm giảm đi vẻ đẹp của đôi tay này.
Nàng ta nhìn người bỗng xuất hiện trước mặt này, trên mặt đeo bịt mắt màu đen như lấp lánh cất chứa cả ngàn vì sao, làm người không thấy rõ diện mạo.
Kỳ Niệm Nhất đưa cho nàng ta ba linh thạch hạ phẩm, giọng điệu có chút vi diệu, giọng nói cố ý kéo dài ra, giọng điệu trêu cợt rất nặng: "Ba viên linh thạch hạ phẩm, nói thử xem ngươi biết những gì?"
Tiêu Dao Du không biết vì sao hô hấp ngừng lại trong chốc lát, nàng ta cẩn thận lấy ba viên linh thạch trong tay Kỳ Niệm Nhất, hít một hơi thật sâu, lúc này mới lớn tiếng nói: "Theo ta được biết, đệ tử quan môn của Mặc Quân là một người mù."
Những lời này giống một giọt nước bắn vào nồi dầu đang sôi, gây ra một trận ồn ào.
"Không thể nào, không phải nàng là kiếm tu sao? Người mù làm sao sử dụng kiếm được?"
"Phải nói là người mù thì tu hành như thế nào?"
"Ánh mắt tuyển đệ tử của Mặc Quân độc đáo như vậy sao?"
Kỳ Niệm Nhất nhìn người buôn tin tức thật sâu, trên đầu đối phương lập loè mấy chữ [Nguyệt Hạ Thính Phong Lâu] to đùng, nàng nhớ kỹ rồi.
"Người mù cũng tốt, hành trình Vô Vọng Hải lần này lại bớt đi một đối thủ cạnh tranh đoạt kiếm rồi."
"Xem ra vị đạo hữu này cũng đến vì kiếm của Vân Dã đúng không?"
"Chẳng lẽ trong những kiếm tu ở đây có ai không tới vì kiếm sao?"
"Vân Dã chi kiếm, chí bảo mà kiếm tu thiên hạ đều mong muốn."
Chuyện tiểu đệ tử của Mặc Quân là người mù nhanh chóng lan truyền khắp thuyền, người nói chuyện này ăn mặc tả tơi, cũng không biết xuất thân thế nào, những lời nàng ta nói mọi người chỉ coi như truyện cười, không ai coi là thật.
Nhưng trên boong tàu lầu một có một hắc y nữ tử nghe thấy thế sắc mặt bỗng trắng bệch.
"Người mù... nàng, nàng lại là một người mù?" Hắc y nữ tử không thể tin nổi nói.
Trên mặt nữ tử này có một vết sẹo sâu, kéo dài từ mắt trái xuống đến cằm, ở trên mặt khó coi vặn vẹo, khiến một nửa khuôn mặt trở nên vô cùng đáng sợ, nhìn thoáng qua thậm chí khiến người khác không để ý đến nửa khuôn mặt vô cùng xinh đẹp còn lại.
Đặc biệt là mắt phải hoàn hảo không tổn hại gì của nàng, giống như chứa cả thác nước, sáng trong thanh triệt.