Chương 25. Tôi Không Muốn Nói Thêm Nữa!
"Không biết bây giờ Trương Thắng thế nào rồi, mẹ kiếp, quen biết hắn thật xui xẻo!"
"Có lẽ hắn còn xui xẻo hơn, không chừng hắn đang trốn dưới cầu vượt nào ..."
"Có lẽ hắn đã trở thành một người ăn xin!"
"..."
Sáng sớm.
Vương Mập đang ngồi ở vị trí quản lý net, nhìn bo mạch chủ của chiếc laptop đã cháy rụi từ lâu.
Mấy ngày nay hắn ăn không được nhiều, mỗi lần nghĩ tới cuốn sổ ghi chép đã theo mình nhiều năm bị cháy, hắn lại cảm thấy buồn bực khó tả, trong lòng không khỏi chửi rủa Trương Thắng không được chết tử tế.
Nhưng khi cậu ta nghĩ về tình trạng khốn khổ của Trương Thắng, nghĩ Trương Thắng sau khi rời bỏ cậu ta thì sống ở Yến Kinh không có nơi cố định, và rất có thể còn đi xin ăn, tâm trạng của cậu ta không hiểu sao chợt được cải thiện trở lại.
Ít nhất cậu ta cũng có một công việc thực tế chứ không giống như Trương Thắng, luôn mơ mộng trở thành "nhà văn", mơ ước một bước chạm tới bầu trời, kiếm được hàng trăm triệu.
Đây là chuyện mà một tên bụi đời ngay cả cơm cũng không có ăn, ở cũng phải nhờ vả như hắn có thể nghĩ tới sao?
Càng nghĩ đến sự khốn cùng của Trương Thắng, Vương Mập càng cảm thấy dễ chịu hơn và cậu ta bắt đầu nảy sinh một cảm giác ưu việt không gì sánh được.
"Quét thẻ đi!"
"Được."
Đây là một thế giới tồi tệ.
Lúc ăn cơm sáng, Vương mập lại nhịn không được nhớ tới giờ phút này Trương Thắng đang làm gì.
Hiện tại hắn tốt xấu gì cũng có thể ăn một miếng bánh bao, tên kia không quen với cuộc sống ở Yên Kinh, đoán chừng còn đang bị đói bụng.
Mấy ngày nay không chừng đã chết đói rồi?
Tiếc thay, thà hắn nghe lời mình mà làm quản lý quản net còn hơn là theo đuổi những ước mơ viển vông đó!
Này, tại sao cậu không nghe lời khuyên của tôi?
Quên đi, quên đi, lời tốt đẹp cũng khó khuyên được ma quỷ muốn chết...
Khi Vương Mập có chỗ dựa tinh thần bi thảm như Trương Thắng, công việc nhàm chán ngày này qua ngày khác cũng nhàm chán hơn.
Mười giờ sáng.
Vương Mập lại bị chủ quán Internet mắng.
Nguyên nhân là do quầy bar ở quán cà phê Internet không được dọn dẹp sạch sẽ.
Trong lòng Vương Mập ân cần chào hỏi hết tất cả mười tám vị tổ tông nhà chủ quán nhưng ngoài mặt vẫn lộ ra vẻ sợ hãi, trưng ra dáng vẻ chăm chỉ làm việc mà không hề phàn nàn.
"Chết tiệt, thôi đi, Trương Thắng kẻ ưa ra vẻ này không đáng mắng!"
"Thôi đi!"
Sau khi ông chủ rời đi, Vương Mập lôi Trương Thắng, chỗ dựa tinh thần của cậu ta ra quất cho một roi, sau đó tâm trạng dọn dẹp quán bar của cậu ta đã thoải mái hơn rất nhiều.
Sau khi dọn dẹp, cậu ta đang định quay về chỗ ngồi, lúc cậu ta tiếp tục công việc ngày này qua ngày khác thì cánh cửa quán cà phê Internet mở ra.
"Mập!"
"Hả?"
"Vừa rồi tôi thấy cậu bị mắng rất lâu, bỏ đi, đừng làm cái công việc rách nát này nữa. Đi với tôi, tôi sẽ giúp cậu phát tài!"
"???"
Dưới ánh đèn mờ ảo của quán cà phê Internet.
Vương Mập vô thức ngẩng đầu lên khi nghe thấy giọng nói đó, sau đó hắn thấy Trương Thắng mặc vest, đi giày da đang đi đến chỗ mình.
Tên béo ngơ ngác nhìn thanh niên quen thuộc trước mặt.
Đặc biệt là khi Trương Thắng vừa nói xong, liền nghe được tiếng điện thoại di động, sau khi cầm lấy điện thoại, đầu óc Vương Mập mờ mịt.
Cậu ta đã nghĩ đến cảnh tượng gặp lại Trương Thắng hàng ngàn lần, nhưng chưa bao giờ nghĩ rằng chỉ trong vài ngày Trương Thắng nghèo túng sẽ mặc bộ vest và trang bị điện thoại di động màn hình màu.
"Ây da, phát tài rồi sao? Có phải đã tìm được người thân giàu có nào không? Hay là con mẹ nó cậu đã chuyện phạm pháp gì rồi?".
Trong lúc bàng hoàng, Vương Mập không khỏi cảm thấy ghen tị trong lòng, nhất là khi nhìn thấy dáng vẻ cầm điện thoại của Trương Thắng, cảm giác ghen tị trong lòng càng ngày càng mãnh liệt.
Chết tiệt!
Sao hắn xứng được như vậy chứ?
Hắn có tiền không?...
"Trương Thắng, làm người phải thực tế, không nên nghĩ tới một bước lên trời!"
"Tôi luôn rất thực tế."
"Chúng ta có thể làm những việc như bán hàng này sao? Dù tôi không biết bộ đồ này và chiếc điện thoại di động này đến từ đâu nhưng tôi vẫn phải cho cậu một lời khuyên. Thế giới này không đơn giản như cậu nghĩ đâu. Trước đây tôi đã gặp một người phất lên rất nhanh, cũng ăn chơi đàng điếm một thời gian nhưng cuối cùng hắn đã bị cướp mất quả thận. Bây giờ rất hối hận..."
"Mập ơi, cậu suy nghĩ quá nhiều rồi, lần này tôi tới đây là muốn mang cậu đi..."
"Trương Thắng, tôi ở lại đây là tốt rồi, tuy rằng không kiếm được bao nhiêu tiền nhưng sẽ không chết đói, còn có chỗ ở..."
"Mập à..."
"Trương Thắng, để tôi cho cậu một lời khuyên khác. Chúng ta không thể kiếm nhiều tiền hơn nhận thức của chúng ta. Với tư cách là một người bạn, tôi nhắc nhở cậu... cậu vẫn nên nghiêm túc làm việc với tôi và đừng nghĩ đến những thứ viển vông đó nữa."
"..."
"Trương Thắng, tôi không muốn nói thêm gì nữa... cậu tự giải quyết cho tốt đi."
"..."
Trương Thắng rời khỏi quán cà phê Internet.
Trước khi rời đi, hắn đứng ở cửa một lúc.
Tuy nhiên, Vương Mập cuối cùng cũng không đi theo hắn.
Trương Thắng khó tránh khỏi hơi thất vọng, sự thất vọng này khiến hắn chợt thở dài một hơi.
Ngày thường Trương Thắng thuận miệng là nói đến tư duy, thuận miệng là nói đến ước mơ nhưng khi nhìn thấy Vương Mập hắn lại không nói được lời gì cả.