"Nghỉ hè, cậu định làm gì? Còn muốn làm nhân viên tạm thời không?" Sau khi ăn bữa sáng xong, Tô Bạch hỏi.
Hôm nay đã là ngày 12 tháng 7 rồi, bọn họ được nghỉ hè từ ngày 13 tháng 7 cho đến ngày 31 tháng 8, đúng năm mươi ngày.
Lần nghỉ hè này, lấy tính tình của Khương Hàn Tô, khẳng định muốn đi làm công kiếm tiền, bởi vì như vậy, cô ấy mới có thể nhanh nhanh trả hết toàn bộ số tiền nợ Tô Bạch.
Thật ra cũng chẳng bao nhiêu, trong đợt thi đua toàn tỉnh tháng năm, Khương Hàn Tô lại giành được thêm một khoảng tiền thưởng.
Nghỉ hè thì tìm một công việc nào đó làm trong hai tháng, là có thể trả hết toàn bộ số tiền còn nợ cho Tô Bạch.
Làm như vậy cũng tốt, Khương Hàn Tô đem tiền trả lại xong, trong lòng cô ấy sẽ thoải mái rất nhiều, hai người ở chung cũng sẽ tự nhiên hơn nhiều. Vì thế, Tô Bạch không có suy nghĩ giống năm ngoái cưỡng ép xen vào.
Hơn nữa, trong kỳ nghỉ hè này, Tô Bạch không thiếu chuyện để làm và vô cùng bận rộn.
Bây giờ, quy mô quán mì Tô Bạch không tính là nhỏ, toàn bộ Bạc Thành gộp lại đã có mấy chục quán rồi.
Cho nên, thành lập một công ty ăn uống là chuyện cấp bách cần phải làm ngay.
Một khi công ty phát triển mạnh, khẳng định cần một tập thể đi vận hành và quản lý.
Hay bởi vì Bạc Thành hẻo lánh nên có rất ít người thành lập công ty tại địa phương. Bây giờ, người trong huyện cùng với người trong thành phố liên tục tìm gặp Tô Bạch.
Bọn họ cũng không muốn trơ mắt nhìn công ty bản địa rơi vào tình trạng phá sản, cuối cùng đem công ty xây dựng ở những thành phố khác.
Thực tế, sự lo lắng của họ đều dư thừa.
Mục đích ban đầu của Tô Bạch khi thành lập quán mì là muốn Qua huyện phát triển lên.
Vì thế, ngay từ lúc đầu, hắn đã không muốn xây dựng công ty ở những nơi khác.
Cho nên, sau kỳ nghỉ hè, Tô Bạch muốn thành lập công ty trước tiên.
Như vậy, không chỉ dễ dàng cho việc quản lý, mà còn có thể tạo sự yên tâm cho chính quyền địa phương.
Hơn nữa, một khi Tô Bạch thành lập ở Qua huyện, chình quyền địa phương tự nhiên cũng sẽ có thật nhiều kế hoạch hỗ trợ tốt.
Cho dù tính cả thành phố, Tô Bạch bây giờ, tuyệt đối có thể được xem là công ty ăn uống với quy mô không nhỏ.
"Không được." Khương Hàn Tô lắc lắc đầu, nói: "Có nhiều siêu thị trên thị trấn nên thực phẩm không dễ bán. Năm nay mẹ tớ lại mua không ít, hơn nữa trong nhà nuôi nhiều thứ, so với ngày thường nhiều hơn không ít. Nghỉ hè, tớ dự định trở về nhà phụ giúp mẹ tớ làm chút việc nhà nông, có quá nhiều việc để làm, hơn nữa, ông nội bà nội cũng đã lớn tuổi rồi, một mình mẹ tớ làm không nổi."
"Được." Tô Bạch mỉm cười, nói: "Vậy thì cậu ở nhà phụ giúp mẹ cậu làm vài việc đi, khi nào tớ làm xong công việc, tớ sẽ đến Khương thôn gặp cậu."
"Nếu cậu đến Khương thôn lần này, mẹ tớ thật sự sẽ cầm chày cán bột đánh cậu đuổi ra ngoài." Khương Hàn Tô nói.
Tâm tư Tô Bạch, Lâm Trân đã biết lúc ăn tết rồi.
Vì thế, nếu Tô Bạch lại đi đến nhà bà ấy quấy rối con gái của bà ấy, Lâm Trân cũng sẽ không giống như lần trước, hoan nghênh hắn vào nhà.
Mặc dù Tô Bạch là cháu trai của Tô Sắc, mặc dù Tô Sắc có đại ân với cả nhà bà ấy.
Việc học của Khương Hàn Tô còn chưa hoàn thành xong, Lâm Trân tuyệt đối không thể để cho con bé yêu đương, có thể nói, đây xem như là lằn ranh của Lâm Trân.
"Cho dù có bị mẹ cậu dùng chày cán bột đánh tớ, tớ cũng phải đi, tớ đã nói phải để mẹ cậu chấp nhận tớ." Tô Bạch nói.
"Mẹ tớ đánh người rất mạnh." Khương Hàn Tô bĩu môi nói.
"Mẹ cậu từng đánh cậu?" Tô Bạch hỏi.
"Không có." Khương Hàn Tô lắc đầu nói.
Thật ra, ngoại trừ cái lần Lâm Trân phát hiện cô cùng Tô Bạch yêu đương và sau đó cô bị đánh bằng lòng bàn tay ra, Lâm Trân chưa từng đánh Khương Hàn Tô lần nào.
"Vậy làm sao cậu biết mẹ cậu đánh người rất mạnh?" Tô Bạch hỏi.
"Tớ đã thấy, trước đây có một bà già cho rằng mẹ tớ dễ ức hiếp và liên tục nói xấu mẹ tớ trước mặt, kết quả là bị mẹ tớ cầm gạch đuổi chạy mấy dặm đường." Khương Hàn Tô nói.
"Đến như vậy sao, nếu mẹ vợ không tàn nhẫn, khẳng định người bắt nạt cả nhà cậu sẽ càng nhiều hơn." Tô Bạch nói.
Trước đây, Lâm Trân chắc chắn không phải là kiểu người như vậy.
Nhưng từ khi sinh ra Khương Hàn Tô, bà ấy biết mình nhất định phải trở nên mạnh mẽ.
Ở hoàn cảnh như vậy, nếu người mẹ tiếp tục trở nên yếu đuối, vậy thì cứ chờ bị người khác bắt nạt đi.
Tuy Lâm Trân là vấn đề khó khăn nhất trước mắt hắn cùng Khương Hàn Tô, nhưng không thể không nói, Tô Bạch rất khâm phục bà ấy.
Nếu như là mẹ của mình, bà ấy không thế có sự mạnh mẽ giống như Lâm Trân được.
Nếu như mẹ mình có thể mạnh mẽ hơn một chút thì mình đã không quá khổ sở khi còn bé.
Ít nhất, là khi cha hắn dùng gậy đánh hắn vô cớ, mẹ chỉ cần hơi hơi nói giúp hắn một câu thì Tô Bạch đã không cùng cha mẹ hắn xảy ra mâu thuẫn lớn ở kiếp trước.
Cha đánh hắn, mẹ rất ít đánh hắn, theo lý mà nói thì Tô Bạch hẳn là không có bao nhiêu mâu thuẫn với mẹ hắn mới đúng.
Nhưng tuổi ấu thơ của Tô Bạch, một người cha bên cạnh vô duyên vô cớ đánh con mình, một người mẹ bên cạnh không dám mở miệng nói nỗi một câu, cái này làm sao khiến Tô Bạch cảm thấy biết ơn đây?
Lúc Tô Bạch còn nhỏ, hắn suy nghĩ rất nhiều lần, tự hỏi cha mình kiếp trước đến cùng làm bao nhiêu chuyện tốt, mới có thể lấy được mẹ mình.
Bởi vì ở trên đời này, có lẽ chỉ có mẹ mới có thể bao dung ông ấy như vậy.
Đổi thành những người phụ nữ khác, đã sớm ly hôn với ông ấy từ lâu rồi.
"Cái gì mà mẹ vợ, mẹ tớ không có liên quan gì đến cậu hết." Khương Hàn Tô đỏ mặt nói.
"A? Không liên quan à? Nếu không liên quan thì tớ không đi đến nữa, mẹ cậu hung dữ như vậy, cậu lại không muốn tớ gọi bà ấy một tiếng mẹ vợ, vậy tớ đi làm gì đây?" Tô Bạch cười hỏi.
"Há, không đến thì thôi." Khương Hàn Tô nói xong, cầm sách giáo khoa toán trên bàn của mình ném tới Tô Bạch và bắt đầu tiếp tục giải mấy đề luyện tập.
"Haizz, đừng ném, không phải cậu nói với tớ cậu ghi ghép rất nhiều sao?" Tô Bạch nói.
Tuy bây giờ Tô Bạch đi học có ghi chép lại, nhưng có lúc sẽ để sót một vài kiến thức quan trọng. Vì thế, sau khi kết thúc mỗi buổi học, Khương Hàn Tô cầm vở của hắn tới và ghi lại những kiến thức mà hắn đã quên lên trên vở để hắn ghi nhớ lại lần nữa, cái này trở thành chuyện tất yếu Khương Hàn Tô thường làm khi tan học.
Cho nên lúc này, trên vở của Tô Bạch, một nửa là chữ viết nguệch ngoạc chỉ có một mình Tô Bạch có thể hiểu, một nửa là chữ nhỏ ngay ngắn vô cùng đẹp mắt.
Tô Bạch chăm chú viết, chữ tự nhiên đẹp hơn Khương Hàn Tô rất nhiều, nhưng đó là lúc hắn làm kiểm tra, còn lại đều là những chữ viết nguệch ngoạc
"Mấy ghi chép không đủ của cậu, liên quan gì đến tớ?" Khương Hàn Tô quay đầu hỏi.
"Hả? Không liên quan thì thôi, với thành tích của tớ rất khó cùng cậu thi đậu vào cùng một trường đại học, đến thời điểm đó hai chúng ta nhất định sẽ yêu xa, chỉ là nghe nói người yêu xa không bền, hai chúng ta lại cách nhau xa như vậy, e là chút tình cảm này rất khó tiếp tục duy trì được. Haizz." Tô Bạch nói.
"Cậu nói như vậy, tớ tiếp tục cố gắng để làm gì nữa đây? Động lực khiến tớ nỗ lực học tập là cậu, nhưng bây giờ, không còn nữa rồi." Tô Bạch tiếp tục nói.
Khương Hàn Tô mím mím môi, bất mãn dùng quả đấm nhỏ đánh hắn một cái từ bên dưới và nói: "Cậu cứ luôn bắt nạt tớ."
Nói xong, Khương Hàn Tô lại cầm vở của hắn tới, sau đó lật đến trang giáo viên đã giảng lần trước, bổ sung những phần Tô Bạch không nhớ tới một lần nữa.
Tô Bạch mỉm cười, nhìn những câu danh ngôn của danh nhân được treo trên vách tường loang lỗ, hắn nói: "Còn một ngày nữa là kết thúc lớp 10 rồi."
Đúng vậy, còn một ngày nữa là kết thúc lớp 10 rồi, Tô Bạch trọng sinh đến thế giới này cũng vừa tròn một năm rưỡi.
Kiếp trước, sự nghiệp học tập của hắn đều giống đại đa số người ở nơi này, nghỉ học năm lớp 9. Nhưng bây giờ, hắn bước vào lớp 10 như những gì hắn muốn.
Lớp 10 không phải điểm cuối của hắn, cái hắn muốn là thi đại học và tiếp tục học đại học.
Bởi vì ở kiếp trước, cứ đến tháng sáu, tháng bảy hàng năm, hắn đều tiếc nuối bản thân chưa từng trải qua cấp 3 và đại học, không có trải nghiệm cuộc sống cấp 3 và đại học.
Nhưng thời điểm Tô Bạch trọng sinh, hắn cho rằng chỉ cần học lên cấp 3 và đại học, bù đắp những tiếc nuối ở kiếp trước là được, cũng không có nghĩ đến phải thi đậu vào một trường cấp 3 tốt, một trường đại học tốt.
Mãi đến khi nhìn thấy Khương Hàn Tô lần nữa và thật sự làm quen với cô ấy, Tô Bạch mới chính thức có sự thay đổi.
Vì cô gái này, Tô Bạch cũng phải nỗ lực học tập!
Nếu như không thể cùng với cô ấy học cùng một trường đại học, cô ấy có lẽ sẽ cảm thấy rất đau lòng, rất đau lòng.
Quay đầu, nhìn người con gái đang nghiêm túc giúp mình ghi chép, Tô Bạch nhẹ nhàng nói: "Nếu như không có cậu, bây giờ có lẽ tớ học ở trường trung học số 2 hoặc trung học số 3 Qua huyện. Đến lúc thi đại học, tớ sẽ tìm đại một trường đại học nào đó và tiếp tục học cho xong. Cuộc đời học sinh của tớ có lẽ cứ thế trôi qua, có lẽ ở trong trường gặp được một cô gái nào đó, thử yêu đương lâu dài, tuổi thanh xuân nhất định phải có được một người con gái bên cạnh."
Khương Hàn Tô xoay đầu lại, cô nhìn Tô Bạch và nói: "Tớ không muốn nghe những thứ này."
Câu cuối cùng hắn nói ra là cô gái khác, Khương Hàn Tô không muốn nghe.
Bởi vì nghe một lần, trong lòng sẽ cảm thấy khó chịu một lần.
"Nhưng cũng chính bởi vì có cậu, thanh xuân và cuộc sống của tớ mới trở nên hoàn mỹ. Thanh xuân hoàn mỹ, là bởi vì có cậu cùng tớ vượt qua thời học sinh tươi đẹp nhất trong mỗi đời người, là vì tớ gặp được người con gái mình thích trong tuổi thanh xuân rực rỡ và cùng cô gái ấy nói chuyện yêu đương. Cuộc sống hoàn mỹ, là bởi vì cô gái này được định sẵn sẽ gả cho tớ, làm bạn đời với tớ và cùng nhau vượt qua quãng đời còn lại." Tô Bạch nói.
Tô Bạch nở nụ cười xán lạn hỏi: Hàn Tô thế nào, đây là lời cậu muốn nghe à?"
Khương Hàn Tô mím mím môi, nhìn Tô Bạch tiếp tục tủm tỉm cười nhìn cô, nói: "Liên quan gì đến tớ? Giáo viên sắp đến rồi, mau lấy sách ngữ văn của cậu ra đi!"
Khương Hàn Tô nói xong, nhanh chóng quay đầu.
Tô Bạch còn muốn tiếp tục nói gì đó, nhưng có một bạn học trước mặt quay đầu lại nháy mắt với hắn, Tô Bạch lập tức lấy sách ngữ văn ra, tư thế ngồi nghiêm chỉnh nhìn lên.
Không cần hỏi, lúc này khẳng định có một giáo viên lớn tuổi đứng trước cửa sổ.
Giáo viên ngữ văn ban 1 tên là Trần Nhĩ, là một người khoảng năm mươi, sáu mươi tuổi, rất được người kính trọng trong trường học.
Trần Nhĩ rất nghiêm, biện pháp trừng phạt người của ông ấy chính là bắt người đó viết lại thơ cổ văn và viết lại cả trăm lần. Tô Bạch từng bị ông ấy bắt gặp đang ngủ gật trong lớp và hắn bị phạt viết lại hai trăm lần thơ cổ văn.
Bài thơ cổ kia không ngắn, sau khi Tô Bạch viết xong, tay của hắn mỏi nhừ.
Đối với Tô Bạch mà nói, hắn đồng ý bị gõ một thước, cũng không muốn viết lại hai trăm lần thơ cổ.
Sau khi Trần Nhĩ đi vào phòng học, chuông vào học tiết đầu vừa lúc vang lên.
Buổi sáng sau khi tan học, Tô Bạch cùng Khương Hàn Tô đi đến căn tin.
Đây là ngày cuối cùng trực nhật, thuộc về nhóm của Tô Bạch.
Trực nhật không chỉ là quét dọn lớp học, mà còn phải quét dọn một phần con đường trong khuôn viên trường học.
Tô Bạch cùng Khương Hàn Tô, chính là người phải quét bên ngoài.
Lúc này, đã là giữa hè, sau thời gian ăn trưa là thời gian nóng nhất trong ngày.
Bọn họ mới quét bên ngoài một lúc, mồ hôi đã chảy đầm đìa rồi.
Tô Bạch nhìn mồ hôi trên khuôn mặt Khương Hàn Tô, nói: "Tớ rút thăm trúng bên ngoài, cậu còn đổi với người khác đi ra ngoài làm gì? Bây giờ trời rất nóng đó?"
Trong lớp, việc bon họ dọn vệ sinh ở trong phòng học hay ở bên ngoài, là do rút thăm quyết định.
Chính là viết trong tờ giấy trong phòng và ngoài phòng, sau đó đem giấy vò thành cuộn rồi đem cho các thành viên trong tổ rút, rút trúng ngoài phòng thì quét ngoài phòng, rút trúng trong phòng thì quét trong phòng.
Khi còn học ở Dục Hoa, những học sinh bị xếp hàng ở cuối danh sách thường thích quét ngoài phòng.
Bởi vì ngoài phòng tự do, hơn nữa bọn họ cũng không phải quét xong quay về phòng ngay, bọn họ cũng có thể chờ đến khi sắp bắt đầu lên lớp thì quay trở về phòng học.
Chỉ là ở trường trung học số 1, ban 1 không có người thích quét ngoài phòng.
Bởi vì quét ngoài phòng lãng phí quá nhiều thời gian so với trong phòng, điều này càng làm cho bọn họ thiếu thời gian học tập nhiều hơn.
Vốn dĩ ngày hôm nay Tô Bạch rút thăm trúng quét ngoài phòng, là cùng một nữ sinh khác trong lớp quét, nhưng sau khi Khương Hàn Tô nhìn thấy, liền đổi với người nữ sinh kia.
Có người muốn đổi quét ngoài phòng, cậu ấy tự nhiên vui vẻ cùng Khương Hàn Tô đổi rồi.
Thấy cô ấy không nói lời nào, Tô Bạch nhích lại gần, hắn lấy tay làm quạt quạt cho cô, cười nói: "Cậu làm như vậy, là muốn cùng tớ quét dọn bên ngoài phòng hay đơn giản là không muốn tớ cùng cô gái khác quét dọn?"