Chương 32: Chương 32

Ta Mở Thật Sự Là Cô Nhi Viện, Không Phải Sát Thủ Đường

Ngã Thị Ngưu Chiến Sĩ 31-10-2024 20:39:49

Ám khí! Là ám khí được nhắc đến trong "Kinh Hoa Chỉ"! Tiểu Liên mở to mắt, không chớp mà nhìn chằm chằm vào cuộc giao đấu của hai người. Tốc độ của cả hai đều nhanh đến mức cực hạn. Mỗi lần Đường Phong phóng ám khí, Tiểu Liên đều không thấy rõ động tác của hắn, chỉ nghe thấy tiếng ma sát của ống tay áo rung lên nhanh chóng. Nữ tử váy đen cầm kiếm bằng một tay, thanh trường kiếm trong tay không ngừng phun ra hàn quang, từng món ám khí Đường Phong phóng ra đều bị nàng chém xuống đất. Thường thì ánh kiếm lóe lên, ngay sau đó là vài tiếng leng keng của ám khí rơi xuống đất. Đột nhiên, thân ảnh Đường Phong lóe lên, hắn bỗng xuất hiện bên phải Tần Nhất, trong tay phải có thêm một vật không rõ là gì, giơ cao lên. Đường Phong thương hương tiếc ngọc nhắc nhở: "Ngọc cô nương, đây là Long Tu Châm, cẩn thận đấy!" Nghe vậy, ánh mắt Tần Nhất sắc bén, thân hình trở nên hư ảo, thanh kiếm trong tay tỏa ra hàn khí càng mạnh. Rõ ràng là mùa hè nóng bức khó chịu, mà Tiểu Liên cách hai người vài mét nhưng lại không khỏi rùng mình. Vài vật thể màu đen đó bị Đường Phong ném ra. Tần Nhất cau mày, trong lòng cảnh giác. Nàng chưa từng thấy Long Tu Châm, nhưng đã nghe qua uy danh. Không ai biết Long Tu Châm trước lúc bắn ra trông như thế nào. Tần Nhất không do dự, thân hình như quỷ mị lùi lại. Vài vật thể màu đen rơi xuống đất, một mùi lưu huỳnh nồng nặc lan tỏa. "Ầm!" Ngay lập tức, tiếng nổ vang lên. Trong phòng bốc lên vài tia lửa kèm theo khói đen. Tiểu Liên nhìn cảnh tượng trước mắt, trong lòng lạnh lẽo. Đồng thời cũng bị đả kích sâu sắc. Ban đầu nàng tưởng rằng mình tu luyện Kinh Hoa chỉ đến tiểu thành thì đã là rất lợi hại rồi. Không ngờ hai người này giao đấu, lại có uy thế như vậy. Bàn ghế, sàn nhà trong phòng đã lỗ chỗ, đầy những ám khí bị chém làm đôi và vết cháy đen. Đến khí khói đen dần tan đi, bóng dáng nữ tử váy đen cũng đã biến mất. Tiểu Liên tái mặt, cắn chặt môi dưới. Nữ tử váy đen thua rồi sao? Thấy trong làn khói đen không có bóng dáng của Tần Nhất, khóe miệng Đường Phong khẽ nhếch lên. Hắn vừa định ra tay thì một đạo kiếm quang quang chói lòa vụt qua. Đồng tử Đường Phong co rút, thân thể cứng đờ, hắn khó tin cúi đầu xuống, tay phải sờ lên cổ. Đầu ngón tay liền chạm được máu tươi ấm áp. "Sao có thể?" Đồng tử Đường Phong co rút, vẻ mặt hoang mang kinh ngạc. Nữ tử váy đen đứng bên cạnh Đường Phong, chậm rãi tra thanh trường kiếm vào vỏ, nàng vẫn giữ vẻ lạnh lùng như cũ. Đôi mắt trong veo như nước mùa thu không có chút cảm xúc nào. "Ầm" một tiếng. Sắc mặt Đường Phong lộ rõ vẻ không cam lòng, chậm rãi quỳ xuống đất. Máu ở cổ không phun ra, vết thương bị một lớp băng màu máu bao phủ, như thể bị hàn băng đóng băng. Đường Phong hai mắt trợn ngược, chết không nhắm mắt, hắn còn chưa kịp sử dụng Long Tu Châm thì đã chết như vậy rồi. Nhìn thấy một kiếm bất thình lình này, trên mặt Tiểu Liên lộ ra vẻ vui mừng. Thắng rồi! Nữ nhân váy đen thắng rồi! Nhưng một khắc sau, Tiểu Liên thấy nữ tử váy đen thân thể mềm nhũng, xụi lơ ngã xuống. Nàng tay phải đỡ vách tường, chống thân thể, nhưng kiếm trên tay trái lại rơi trên mặt đất Chuyện gì xảy ra? Tiểu Liên trong mắt lóe lên một tia kinh ngạc. Không thắng sao? Đồng quy vu tận à? "Bộp bộp..." Tiếng vỗ tay vang lên từ bên ngoài. Tần Nhất biến sắc, ngẩng đầu nhìn ra cửa. Một nam nhân mặc cẩm y bạch sắc bước vào, dung mạo tuấn tú, khóe miệng nở nụ cười nhạt. Khí chất ôn hòa, nho nhã, nhưng ánh mắt lại mang theo sự âm lãnh như rắn độc. Nam nhân vừa vào đã vỗ tay vài cái, khen ngợi Tần Nhất đang cố chống đỡ cơ thể: "Quả không hổ danh là Ngọc La Sát của Phong Vũ Lâu." "Giết tên sư đệ bất tài này của ta chỉ cần một kiếm." Thấy nam nhân đột ngột bước vào, ánh mắt Tần Nhất lạnh lùng, giọng nói băng lãnh: "Đường Hạo, hạng năm trên Liệp Sát bảng Địa cấp, truyền nhân Đường Môn, thực lực Nhị phẩm trung kỳ." "Kẻ giết được hắn sẽ được thưởng 1000 lượng vàng, ba quyển bí tịch nhị phẩm." "Không sai, chính là ta." Đường Hạo cười nhếch mép, bạch y tuấn tú, ánh mắt âm lãnh như rắn độc nhìn chằm chằm Tần Nhất. Nói xong, Đường Hạo nhìn Đường Phong đang nằm trên mặt đất, cảm thán: "Sư đệ ta đúng là kẻ đa tình." "Hắn thấy Ngọc cô nương dáng người yểu điệu, chỉ cần nhìn dáng người đã biết là một mỹ nhân hiếm có, thương hương tiếc ngọc, cố ý không dùng Long Tu Châm." "Nhưng phải nói, sư đệ ta đúng là thiên tài, chỉ trong nửa tháng đã nghiên cứu được bảy tám phần về Phích Lịch Tử của Phích Lịch Đường, còn tự cho mình thông minh thay hỏa dược bên trong bằng Nhuyễn Cân Tán của Đường Môn." "Càng hiếm có hơn là, đối mặt Ngọc cô nương, hắn lại dám dùng Phích Lịch Tử cải tiến của mình!" Đường Hạo vừa nói vừa lắc đầu, ánh mắt nhìn thi thể của Đường Phong mang một tia cảm khái: "Thật không biết sống chết." "Đối mặt với Kim tự chiêu bài của Phong Vũ Lâu mà vẫn còn đầy đầu nghĩ đến những chuyện đó." "Nếu như dùng hết bản lĩnh thật sự thì cũng sẽ không chết nhanh như vậy." Ánh mắt Đường Hạo nhìn thi thể Đường Phong chuyển thành chế giễu.