Chương 33: Năm đó không giúp đỡ

[Mỹ Thực] Tiệm Ăn Từ Ký

Ốc Đỉnh Thượng Đích Tiểu Lung Bao 27-10-2024 16:14:22

Lý Linh Linh ngồi một bên không lên tiếng, một lúc sau một người đàn ông trẻ tuổi đi xe điện bên ngoài trở về, chính là Từ Thiên Hoa đang xách đồ ăn nguội, còn mua bánh bao. "Tiểu Khê à, nhiều năm không gặp, em thật sự đã thay đổi rất nhiều, càng ngày càng có cảm giác giống người thành phố." "Anh hai." Từ Tiểu Khê cũng gọi một tiếng. Một lúc sau, trên bàn đã có sáu đĩa đồ ăn. Từ Tiểu Khê từ chối ý định mời uống rượu của họ rồi bắt đầu ăn. "Tiểu Khê, sau này cháu định làm gì? Chú thấy cháu đã hai mươi bảy tuổi rồi, có muốn chú giới thiệu cho cháu một đối tượng không, con gái lớn thêm chút nữa sẽ khó gả đi đó?" Từ Tiểu Khê đặt đũa xuống: "Chú hai, cháu không định kết hôn, sau này cháu sẽ dựa vào hai đứa cháu trai nuôi cháu đến lúc mất." Từ Thiên Hoa và Lý Linh Linh liếc mắt nhìn nhau. Chú hai nghe vậy vẻ mặt có chút bối rối: "Cháu không kết hôn, làm sao cháu có thể giải thích với ba mẹ, họ chỉ còn lại đứa con gái là cháu." Từ Tiểu Khê không muốn nói chuyện này với họ: "Chú hai, cháu bướng bỉnh tính khí nóng nảy, chuyện không muốn làm thì không ai ép được, sau này cháu sẽ xây sân cũ đó thành nhà, cháu sẽ sống ở đó, cũng là nơi để ở." Vốn dĩ chú hai định lấy cái đất nền ấy rồi tự xây nhà, sau này sống ở đấy, đợi đến khi chết đi ông sẽ để cho cháu trai, như vậy sẽ trở thành nhà của mình, con gái lấy chồng như bát nước đổ đi, ngay từ đầu ông cũng không định để Từ Tiểu Khê chiếm đoạt tài sản của gia đình. Từ Tiểu Khê không muốn dây dưa gì với người ở quê, họ không phải người chung một đường, nếu năm đó nhà họ Từ không gặp phải chuyện lớn như vậy, thì trong trí nhớ của nguyên chủ, những người ở quê này đầu cũng không thò ra, đừng nói là giúp đỡ, cô hiểu tình hình trong nhà lúc ấy giống như một cái hố, không thích hợp để giúp đỡ, nhưng bây giờ cũng không cần phải dây dưa gì khác. "Chú hai, nhà cháu còn có việc, cháu về trước đây." Nói xong cô lập tức đứng dậy. Từ Hoài và Từ Trì cũng đi theo. Từ Thiên Hoa muốn ngăn cản, nhưng thấy ba dùng mắt ra hiệu cho anh ấy, anh ấy không nhúc nhích nữa. "Ba, sao ba không nói chuyện với Tiểu Khê." "Nói cái gì, rõ ràng nó đã nói không muốn, rõ ràng nó vẫn trách chúng ta năm đó không giúp đỡ." Từ Tiểu Khê dắt Từ Hoài và Từ Trì lên xe buýt đi từ nhà về huyện, cô nhìn phong cảnh dọc đường suy nghĩ một lúc lâu, đột nhiên hiểu vì sao nguyên chủ lại chết. Cao Nhất Huyện Giang, thầy Lưu cũng rất đau khổ, ông rất không hiểu, sao có người mở quán mà lại bữa đực bữa cái như này chứ, trước đây chưa từng học ở Cao Nhất sao? Giáo viên dạy như thế nào vậy, làm việc thì phải siêng năng. "Có thời gian chúng ta đến quán đó xem sao, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra." Một trong những giáo viên đề xuất. "Đúng vậy, đúng vậy, tôi còn chưa được ăn, quán này đóng cửa cả ngày lẫn đêm, người không thể lúc nào cũng nghỉ ngơi, nếu luôn nghỉ ngơi sẽ trở nên lười biếng." Từ Tiểu Khê đang bị bàn luận sau khi về nhà lập tức đến quán, cô dọn dẹp trước rồi lấy thịt bò trong tủ lạnh ra rửa sạch, luộc xương nấu canh, cho gói nguyên liệu đã chuẩn bị sẵn vào, sau đó cho thịt bò được ướp vào trong nồi kho. Hôm nay trời rất nóng, đã ba mươi sáu độ, mặc dù trong cửa hàng có điều hòa, nhưng nóng quá mọi người sẽ không có khẩu vị, cô nghĩ rằng mọi người sẽ muốn uống một ít đồ uống lạnh, những người trẻ tuổi còn có thể chịu được, nhưng người già thì không ổn lắm, cô vừa làm việc vừa suy ngẫm về thực đơn mới. Sáng ngày thứ hai và chủ nhật, Từ Tiểu Khê đến cửa hàng lúc sáu giờ sáng, trộn mì trước, sau đó chị Chu Ngân mang ba con cá tới. "Chị dâu vất vả rồi." Chu Ngân là một người hào phóng và vui vẻ, trong công việc cũng rất nhanh nhẹn và giỏi giang.