Chương 34. Dược viên đóng giữ (2)
Trừ phân chia từng khu trồng trọt, trong vườn thuốc có một căn nhà, xây ở trước dòng suối, gần như một thôn xóm nhỏ. Tiến vào vườn thuốc, mỗi người đều an bài một nhà gỗ riêng.
Điều kiện, khẳng định kém Phỉ Nguyệt sơn trang.
"Lục Trường An."
Nghe thấy có người gọi mình, Lục Trường An nghiêng người nhìn lại. Đó là một thanh niên cụt tay gương mặt quen thuộc, trên người băng bó nhiều chỗ.
"Mộ Vân Phi?"
Lục Trường An nhớ lại một chút, nhận ra thân phận từ gương mặt anh tuấn của thanh niên cụt tay.
Tám năm trước, Mộ Vân Phi từng hộ tống đám mầm tiên bọn họ về nhà, trên đường phát linh thạch cho bọn họ. Hai người xem như đã từng sóng vai chiến đấu.
Năm đó, Lục Trường An lấy tu vi Luyện Khí tầng một, đánh chết tu sĩ Trịnh gia Luyện Khí tầng ba, được Mộ Vân Phi tán thưởng.
"Vân Phi huynh, cánh tay của ngươi, chẳng lẽ là ở khu mỏ quặng tiền tuyến..."
Lục Trường An hơi giật mình.
"Ừm, thương thế của ta phải điều dưỡng một năm, gia chủ để cho ta thuận tiện trông coi dược viên. Dù sao, nơi này là trọng địa gia tộc, trưởng lão trông coi trước đó đi tiền tuyến."
Giọng nói của Mộ Vân Phi trầm thấp, hơi khàn khàn. Không còn là tân tú của gia tộc tám năm trước.
Mộ Vân Phi lớn hơn Lục Trường An hai tuổi, tu vi Luyện Khí tầng sáu đỉnh phong, xem như là trai tráng trong tộc.
Lục Trường An thầm nghĩ: "Ngay cả chiêu bài cũng mang bệnh tới cương vị, xem ra Mộ gia thật sự thiếu nhân thủ."...
Mấy ngày sau, Lục Trường An thích ứng với cuộc sống ở dược viên.
Linh khí trong dược viên kém hơn Phỉ Nguyệt sơn trang. Nhưng nơi đây cỏ cây tinh khí nồng đậm, đối với Cổ Mộc Trường Thanh Công tu luyện hệ mộc của Lục Trường An có gia trì.
Bởi vậy, tốc độ tu luyện của hắn không thua gì Phỉ Nguyệt sơn trang trên linh mạch nhất giai.
Mấy ngày nay, Lục Trường An và Mộ Vân Phi thân quen, thăm dò được tình huống khu mỏ quặng tiền tuyến.
Ở sâu trong khu mỏ đồng đỏ kia, quả thật phát hiện ra một phần lớn "Tử Tâm đồng". Tử Tâm Đồng, không nằm trong phạm vi ước định chia đều lúc trước của hai tộc.
Hơn nữa phân bố của Tử Tâm Đồng rất rải rác, số lượng ít, dễ dàng bị giấu riêng.
Bây giờ, tu sĩ hai tộc đều dựa vào thủ đoạn để khai quật Tử Tâm Đồng, khi thì phát sinh tranh đấu.
"Ngự thú Chu gia là người phán quyết năm đó, không có ra tay ngăn lại sao?" Lục Trường An tò mò hỏi Mộ Vân Phi.
"Ngự thú Chu gia?" Mộ Vân Phi khịt mũi coi thường: "Chu gia kia rõ ràng thiên vị Trịnh gia! Trịnh gia gả cho một đại thiếu gia có linh căn, cho một nhánh trong Chu gia."
Ngự thú Chu gia là một trong bảy đại thế gia, trong tộc có Giả Đan chân nhân tọa trấn, Trúc Cơ kỳ gần mười người.
Thế lực khổng lồ, trong tộc cũng có phân chi phái hệ tương đối phức tạp.
Cũng may, chỉ là một mạch trong đó bị Trịnh gia lôi kéo, nếu không Mộ gia có thể trực tiếp đầu hàng.
Sở dĩ Mộ Vân Phi nói Chu gia thiên vị, bởi vì Trịnh gia có nhiều tu sĩ cường tráng, lão tổ gia tộc còn có hai ba mươi năm tuổi thọ, trạng thái tốt hơn.
Chu gia không chủ trì công đạo, cứ tiêu hao lâu như vậy, Trịnh gia sẽ có cơ hội từng chút từng chút xâm chiếm, chiếm đoạt sản nghiệp của Mộ gia.
"Ngươi không cần lo lắng, Mộ gia ta đang liên lạc với Phong Diệp Hoàng gia, có khả năng liên hôn. Hoàng gia một nhà ba Trúc Cơ, thế lực cường đại."
Dường như nhìn ra Lục Trường An lo lắng, Mộ Vân Phi để lộ ra nói.
"Phong Diệp Hoàng gia, liên hôn?" Lục Trường An như có điều suy nghĩ.
Xem ra, Trịnh gia và Mộ gia đều đang lôi kéo đồng minh cường đại. ...
"Tay chân nhanh nhẹn một chút! Lấy Vụ Lan Thảo xuống, Cát mỗ đang chờ luyện đan."
Một ngày này, Lục Trường An đang nói chuyện phiếm với Mộ Vân Phi, khu dược điền cách đó không xa, truyền đến tiếng khàn khàn không kiên nhẫn.
"Hắn là ai?" Lục Trường An liếc về phía một vị lão giả cổ bào mắt sưng vù ở phía xa.
Trước đó hắn không chú ý, trong dược viên thế mà còn có một vị tiền bối Luyện Khí tầng bảy.
"Hắn là luyện đan sư 'Cát Dịch', một trong tứ đại khách khanh của gia tộc. Bởi vì gần đây đang thiếu đan dược, Cát lão thường trú ở dược viên này, dễ dàng lấy nguyên liệu luyện đan."
Mộ Vân Phi lộ ra kính ý, giới thiệu.
Lục Trường An giật mình, thì ra là một vị luyện đan sư thâm niên, khó trách tính tình lớn như vậy, giống như chỉ huy cháu trai, gào to mấy thiếu niên Mộ gia.
Cát Đan Sư rời đi.
Mộ Vân Phi hạ giọng nói: "Cát lão tính tình không tốt, ngày thường ngươi cẩn thận một chút, chớ xúc phạm đến hắn. Cát lão và lão tổ có giao tình, gia chủ đều phải kính nhường ba phần."
"Tạ Vân Phi huynh nhắc nhở."
Lục Trường An gật đầu. Hắn ở dược viên hiệp trợ trấn thủ, điệu thấp tu hành, không cần giao tiếp với Cát lão. ...
Dược viên ở phía sau, vẫn luôn an bình không lo. Bình tĩnh tu hành hơn nửa năm. Một ngày này.
Lục Trường An ngồi xếp bằng trong phòng, vận công hấp thu linh khí cỏ cây, bỗng nhiên mở ra hai con ngươi đen kịt.
"Luyện Khí tầng ba đỉnh phong."
Bởi vì hắn trùng tu, nên ở Luyện Khí kỳ cơ bản không có bình cảnh. Có nghĩa là, bất cứ lúc nào cũng có thể bước vào Luyện Khí trung kỳ.