Nhìn thấy trong tay của một ông lão bên trong có cây nhị hồ, Ngôn Chi Chi nở nụ cười: "Em có biện pháp kiếm tiền rồi."
"Vậy có cần anh làm gì không?" Tề Thừa An thấy mình cũng có thể làm được vài thứ. Pha trà trong quán trà chắc không thành vấn đề, vì ở nhà, ông và cha anh cũng thích uống trà.
"Không cần, không cần, anh chỉ cần nghe theo lời em là được rồi. Yên tâm đi, em sẽ không để anh bị đói đâu." Ngôn Chi Chi tự tin nói.
Nhưng nhìn vẻ mặt đầy tự tin của cô, Tề Thừa An lại cảm thấy hơi bất an.
Năm phút sau, Ngôn Chi Chi cầm đàn nhị hồ và kéo lên một bản nhạc bi ai, trong khi Tề Thừa An ngồi xổm trước mặt cô, cầm cái bát nhìn mọi người qua lại.
Tề Thừa An: ... Hay là để tôi đi pha trà đi.
Nhìn Ngôn Chi Chi đang chìm đắm trong âm nhạc của mình, Tề Thừa An khó khăn mở lời: "Anh nghĩ em có thể một mình biểu diễn được, không cần anh ngồi canh bát đâu. Anh có thể vào quán trà để pha trà kiếm tiền mà, hai người kiếm tiền chắc tốt hơn một người."
Ngôn Chi Chi nghiêm túc nhìn anh nói: "Giữ bát cũng rất quan trọng, gió ở đây rất mạnh, nếu tiền bị thổi bay thì sao? Em biết anh thấy ngại, nhưng hãy nhớ rằng bây giờ anh đang che mặt, không ai biết anh là ai."
Dù nói vậy, nhưng trong lòng Tề Thừa An vẫn thấy rất khó chịu.
"Thôi được rồi, anh cứ coi như đang diễn xuất, đang tạo hình nhân vật đi."
Tề Thừa An thở dài, cũng đành vậy. Dù sao thì anh cũng từng trải qua nhiều công việc để tích lũy kinh nghiệm diễn xuất.
Bỗng nhiên, một tờ mười đồng được ném vào bát.
Tề Thừa An: !!! Công việc này cũng khá đấy chứ!
【Dù không thấy được nét mặt của Tề Thừa An, nhưng tôi cảm nhận được sự bất lực của anh ấy. Ngôn Chi Chi đúng là tài năng, có thể khiến Tề Thừa An đi bán nghệ, chắc chỉ có cô ấy mà thôi. 】
【Nói thật, Ngôn Chi Chi trông giống người biểu diễn, còn Tề Thừa An thì giống đang... ăn xin. Cái cách anh ấy ngồi đó cầm bát thật sự buồn cười. 】
【Ăn xin cái gì! Đây là tích lũy kinh nghiệm cho vai diễn!】
Người cho tiền là một cặp đôi, họ thật sự thấy bản nhạc của Ngôn Chi Chi chơi khá hay.
"Cho hỏi chúng tôi có thể yêu cầu bài hát không?" Cô gái tò mò hỏi Ngôn Chi Chi.
"Tất nhiên là được, em muốn yêu cầu bài gì?" Ngôn Chi Chi đối với các cô gái luôn nhẹ nhàng, giọng nói cũng nhỏ nhẹ hơn.
"Em muốn chọn bài 'Tỏ Tình' dành tặng bạn trai của em." Cô gái nói, ngượng ngùng liếc nhìn chàng trai bên cạnh.
Chàng trai cũng dịu dàng nhìn cô ấy, hai người họ trông thật tình cảm.
Chơi bài 'Tỏ tình' bằng đàn nhị hồ, e là muốn 'chia tay' thì đúng hơn. Khuôn mặt bị che khuất của Tề Thừa An hiện lên vẻ rất phức tạp.
Anh quay sang nhìn Ngôn Chi Chi, muốn xem liệu cô có nhận yêu cầu này không.
"Được chứ, đảm bảo hai bạn sẽ hài lòng!"
Chỉ là bản nhị hồ của bài 'Tỏ tình' thôi mà, chuyện nhỏ!
Ngôn Chi Chi thử dây đàn một chút rồi bắt đầu kéo. Cô còn đặc biệt điều chỉnh giai điệu, làm cho bài nhạc phù hợp hơn với tiếng nhị hồ, nghe tươi vui và lãng mạn hơn.
Nếu dùng giai điệu nguyên bản, thì bài này chẳng phải là 'Tỏ tình' nữa mà là 'Chia tay'.
Khi tiếng nhị hồ ngân vang, Tề Thừa An mới thở phào nhẹ nhõm. May quá, không 'toang'.
Kéo xong một bài, xung quanh hai người đã có một đám đông đứng xem. Đôi tình nhân trẻ thì vô cùng hài lòng.
"Chị kéo hay thật đấy. Thông thường nhạc nhị hồ nghe đều mang chút buồn, nhưng cách chị vừa kéo lại khiến bài hát thật lãng mạn."
"Cảm ơn đã khen!" Đôi mắt của Ngôn Chi Chi cong lên như vầng trăng khuyết, dù không nhìn rõ khuôn mặt, người ta vẫn cảm nhận được sự vui vẻ của cô.