Đêm tối.
Lôi Hỏa phong.
Oành!
Thuật pháp xuất hiện trong rừng cây.
Kim Châu Hoành lẩn trong bóng tối, nhanh chóng rời đi, có chút không cam lòng.
Tới Thiên Âm tông ba tháng, cuối cùng cũng biết được nơi người kia ở, thậm chí biết được thực lực của hắn.
Đêm nay là ngày hoàn hảo để động thủ, lại bị người của Chấp Pháp đường phát hiện, bắt đầu vây bắt.
Nếu không có người khẩn cấp báo tin cho hắn, có lẽ bây giờ hắn đã trọng thương và bị bắt.
Đối với gián điệp nằm vùng như hắn, thông thường Thiên Âm tông sẽ vắt kiệt mọi giá trị.
Cuối cùng bị ném vào Vô Pháp Vô Thiên Tháp, hút hết tất cả tu vi, sau đó sẽ chết ở bên trong hoặc là quặng mỏ.
Phong thanh về Ma môn, hắn sớm đã nghe thấy.
Chết không đáng sợ, đáng sợ là hắn chưa làm xong việc cần làm.
"Sớm biết thế này đã không lưỡng lự, lần đầu tiên gặp hắn nên ra tay rồi mới phải."
Kim Châu Hoành hơi hối hận, hắn vốn cho rằng có khả năng bình yên rời đi, ai ngờ lại bị phát hiện.
Trước khi hắn tới đây đã chuẩn bị đầy đủ, hơn nữa còn là đệ tử ngoại môn tu vi Luyện Khí, cho nên không có khả năng bị để mắt tới.
Thiên Âm tông cũng sẽ không điều tra.
Nhưng mà, vẫn bị bại lộ.
Đến cùng là ai làm?
Oanh!
Thuật pháp không ngừng oanh kích tới.
Hắn không cố gắng trốn thoát, mà muốn đi tìm Giang Hạo, đầu tiên phải đánh giết đối phương, sau đó lại nghĩ cách khác. ...
Đêm khuya.
Giang Hạo chau mày.
Tử khí trong cơ thể không ngừng cuộn trào, lực lượng dâng trào trong kinh mạch.
Những lực lượng này quy tụ ở đan điền, dường như đang đè ép lẫn nhau.
Tất cả lực lượng đè ép cùng một chỗ có thể dẫn tới sự biến đổi về chất.
Thế nhưng rất lâu sau, lực lượng cũng không cách nào dung hợp quy nhất.
Đây là bình cảnh.
Đối với điều này, Giang Hạo không gấp gáp, vận chuyển Hồng Mông Tâm Kinh chải vuốt lực lượng đâu vào đấy, đẩy nhanh tốc độ dung hợp.
Đêm khuya yên tĩnh.
Tử khí vờn quanh thân thể Giang Hạo, lúc toàn bộ linh khí và khí huyết bị tiêu hao hết, tiếng lách cách truyền ra từ thân thể.
Đó là tiếng bình cảnh bị phá vỡ.
Một viên Kim Đan nhỏ bé hội tụ ở đan điền, sau đó bắt đầu hấp thu tất cả lực lượng xung quanh.
Sau một lúc, Kim Đan hoàn chỉnh trôi nổi trong đan điền.
Khí tức mạnh mẽ tràn ra, chạy khắp thân thể.
Lúc này, Giang Hạo mới chậm rãi mở mắt ra.
Nắm chặt nắm đấm, lực lượng Kim Đan bắt đầu hiện ra.
Cảm nhận được thực lực của chính mình, hắn không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
"Kim Đan, khó có thể tưởng tượng."
Hắn quả thực không ngờ tới.
Trước kia, để góp nhặt đủ một trăm điểm tu vi phải cần thời gian rất lâu, sau khi bị Vân Nhược sư tỷ để mắt tới, hắn liên tục gặp nguy hiểm, thế nhưng tốc độ tấn thăng cũng liên tục tăng lên.
Hắn có phải nên cảm tạ nàng một chút không?
Nhưng rất nhanh, hắn lắc đầu cắt đứt loại ý nghĩ này, bởi vì không phải tất cả sự việc đều bắt nguồn từ Vân Nhược sư tỷ.
Mà là nữ nhân kia.
Sự xuất hiện của nàng, chắc chắn làm Thiên Âm tông xuất hiện ít biến cố, sau đó bắt đầu mở rộng phạm vi quy mô tìm kiếm nằm vùng, cho nên Vân Nhược sư tỷ mới để mắt tới hắn.
Tiếp theo lại giao Thiên Hương Đạo Hoa cho hắn, bắt đầu câu cá.
Vì vậy mới tạo thành cục diện như bây giờ.
Cho nên, nếu muốn cảm tạ cũng là cảm tạ nữ nhân kia.
Nhưng mà... Ngày ngày nằm trong nguy hiểm, cũng là do nữ nhân kia ban cho.
Hắn nên trách tội nàng mới đúng.
Suy nghĩ lung tung nườm nượp kéo đến, hắn lắc đầu gạt đi.
Sau đó, đi tới sân nhỏ, bắt đầu dưỡng đao.
Có xảy ra chuyện gì hay không còn phụ thuộc vào đêm nay, ngồi chờ xem sao.
Lần ngồi xuống này chính là một đêm.
Lúc này, tia nắng đầu tiên ló rạng trên bầu trời.
Khi Giang Hạo tưởng rằng không có chuyện gì xảy ra, thì một đạo thân ảnh đón ánh sáng lao về phía nhà gỗ của hắn.
"Tới rồi."
Kỳ lạ, Giang Hạo nhấc Bán Nguyệt đao lên, ra khỏi sân nhỏ, hắn đi từng bước đến bên dòng suối, người kia đứng ở phía đối diện.
Hai người cách bờ nhìn nhau.
Trong ánh nắng sớm, Giang Hạo thấy rõ dung nhan và trạng thái của đối phương.
Đây là một vị nam tử khỏe mạnh, khí tức của hắn lúc này mỏng manh, quần áo rách rưới chật vật không chịu nổi.
Máu tươi từ cánh tay và bên hông hắn tràn ra, giống như đã trải qua một trận đại chiến.
Xem hơi thở của đối phương, có thể phát huy được thực lực Trúc Cơ hậu kỳ đã được coi là lợi hại.
Là cố ý buông tha để hắn chạy tới sao?
Đầu tiên Giang Hạo nghĩ đến Thiên Hương Đạo Hoa, rất nhiều người muốn nhìn xem nếu đụng vào Thiên Hương Đạo Hoa sẽ xảy ra chuyện gì.
Liễu Tinh Thần vẫn muốn xem kịch.
"Ngươi không chạy thoát được đâu."
Kim Châu Hoành gắt gao nhìn chằm chằm Giang Hạo, bộ mặt có chút dữ tợn.
"Ta không chạy." Giang Hạo trả lời.
"Ngươi đang chờ người tới cứu sao? Đừng nghĩ nhiều, người truy bắt ta đã bị ta dùng thần thông vây khốn, trước khi trời sáng tỏ sẽ không đuổi kịp tới đây." Gương mặt Kim Châu Hoành đầy oán hận:
"Tại sao phải giết Vân Nhược sư muội?"
"Nàng là phản đồ." Giang Hạo bình tĩnh trả lời.
Lúc này hắn bắt đầu tụ lực.
"Ngươi có biết Vân Nhược sư muội rất quan trọng đối với ta không? Nàng là hy vọng sống của ta, lúc ta yếu đuối nhất chỉ có nàng quan tâm tới ta, lúc tất cả mọi người đều xa lánh ta, chỉ có nàng ở bên cạnh ta.
Nàng giống như một tia sáng chiếu rọi thế giới đen tối của ta, làm cho ta có mục tiêu, có động lực, để ta từng bước vượt lên tất cả mọi người.
Nhưng mà... Ngươi lại giết nàng." Kim Châu Hoành càng nói càng xúc động, trong mắt tràn đầy hận ý.
Nhìn đối phương thống khổ, Giang Hạo chỉ nhẹ nhàng lắc đầu, nói tiếp: "Bây giờ ta đã biết."
Thấy Giang Hạo như vậy, gương mặt Kim Châu Hoành vặn vẹo: "Vậy ngươi có biết ta sẽ đến giết ngươi không?"
Không trả lời câu hỏi của đối phương, sắc mặt Giang Hạo không thay đổi nói: "Ngươi còn nhớ Vân Nhược sư tỷ đã đối xử với ngươi thế nào không?"
"Làm sao ta có thể quên? Đời này không bao giờ quên." Kim Châu Hoành tức giận nói.
"Nhớ lại một chút đi." Giang Hạo hảo tâm nói:
"Ngươi hãy nhớ lại một đoạn hồi ức đẹp nhất, sau đó lại tới giết ta."
Lúc này đao của hắn đã tụ lực xong. .
-