Chương 39: Tam Tiên Kiếm

Long Tượng Kiếm Chủ

Nỗ Lực Cật Ngư 22-05-2024 23:00:31

Huyện nha hậu viện, Đàm Trấn An đang từ từ đánh một bộ quyền pháp. Chỗ quyền phong hướng tới, lực lượng hùng hậu phát ra tiếng vang nặng nề, giống như đang dùng sức gõ một cái trống trận, làm cho lòng người không tự chủ được thắt chặt. Một lát sau, Đàm Trấn An thu thế, nhìn về phía Hoa Sư Trọng, nói: "Đã điều tra xong?" "Đã điều tra xong." Hoa Sư Trọng gật đầu, nói: "Trong Bình âm Huyện, công pháp nội kình tốt nhất là Hoa Lâm Kình của Triệu gia, là lão tổ Triệu gia năm đó mang về từ bên ngoài, ở trong Luyện Tạng Cảnh cũng không tính là yếu. Còn có Tích Thủy Kiếm của Lý gia, Đạp Vân Tước của Trương gia, đều cực kỳ không tầm thường." "Mười ngày sau dẫn người, mang những công pháp này về đi." Đàm Trấn An gật đầu nói. "Những người đó sợ là không chịu." "Tìm lý do, liên hợp với mấy thế gia, tự nhiên có người nguyện ý giúp chúng ta đánh tiên phong." "Được!" Trên mặt Hoa Sư Trọng không khỏi lộ ra một tia tàn bạo tươi cười, loại chuyện này là hắn thích làm nhất. Để cho những thế gia này đưa tiền và vật tư, chỉ là bước đầu tiên. Bước thứ hai, chính là từng bước xâm chiếm một bộ phận thế gia, ăn sạch sẽ. Dạng này phản kháng sẽ thấp nhất, mà lợi ích lại có thể lớn nhất. "Đúng rồi, có mấy lục lâm bằng hữu muốn gia nhập chúng ta, có thu hay không?" "Ngươi xem mà làm đi." Đàm Trấn An cầm một chén trà, đổ vào miệng, nói: "Sau khi lấy được bí tịch, trực tiếp đưa đến chỗ ta." "Được!" Hoa Sư Trọng chắp tay, nhìn Đàm Trấn An trở lại thư phòng, trong mắt tràn đầy sùng kính. Sáng sớm hôm sau, Trương gia tìm đến Trần Phỉ, để hắn luyện chế Thảo Hoàn Đan. Yêu cầu của phản quân đối với Trương gia, ngoại trừ ngân lượng, còn có số lượng đan dược khổng lồ và lương thảo. Trước đó bị quân đội triều đình vơ vét qua một lần, Trương gia vốn không có còn lại bao nhiêu. Giờ phút này lại yêu cầu trong vòng mười ngày gom đủ nhu cầu, gần như dồn Trương gia vào góc. Đương nhiên, không chỉ là Trương gia, tất cả thế gia trong Bình âm Huyện đều là đãi ngộ này, tất cả mọi người mặt ủ mày chau. Vào giờ khắc này, thời điểm đối mặt lực lượng cường đại hơn, những thế gia thường ngày cao cao tại thượng này, cùng người bình thường tựa hồ cũng không có quá nhiều khác biệt. Đối mặt với yêu cầu của Trương gia, Trần Phỉ suy nghĩ một lát rồi đồng ý. Tuy nói cùng Trương gia ở chung không tính là phi thường vui vẻ, lần trước đan phương Khinh Linh Đan còn lật lọng, nhưng tổng thể mà nói, Trương gia vẫn còn có thể tiếp tục đợi. Chủ yếu là, Trần Phỉ cũng không biết mình nên rời khỏi Bình âm Huyện lúc nào. Thật sự là bên ngoài nguy hiểm, khiến Trần Phỉ không dám hành động thiếu suy nghĩ. Trần Phỉ tu vi quá yếu, tuy nói chiến lực hiện giờ đã có thể sánh vai Đoán Cốt Cảnh, nhưng Đoán Cốt Cảnh ở thế giới bên ngoài, kỳ thật cũng không tính là gì. Nhận thức của Trần Phỉ đối với thế giới này, toàn bộ đến từ Bình âm Huyện. Mạo hiểm bôn ba đường xa, một ít kinh nghiệm sinh tồn dã ngoại lại không có, Trần Phỉ cảm thấy mình sẽ xuất sư bất lợi. Nhiệm vụ luyện chế Trương gia an bài cho Trần Phỉ, đối với luyện đan sư bình thường mà nói, quả thật rất nặng nề. Nhưng Trần Phỉ đã sớm kéo kinh nghiệm của Thảo Hoàn Đan đến đại viên mãn, lượng xuất đan của mỗi một lò đều đạt tới cực hạn. Cho nên chỉ cần tốn hai canh giờ, Trần Phỉ có thể hoàn thành nhiệm vụ Trương gia giao. Về phần dược liệu còn lại, đương nhiên đã bị Trần Phỉ quy về làm của riêng. Hiện giờ Bình âm Huyện đã không mua được dược liệu, cũng không thể thuê dân chạy nạn ra khỏi thành, bởi vì phản quân phong tỏa toàn bộ Bình âm Huyện, cho vào không cho ra. Trần Phỉ lúc trước bởi vì lo lắng phản quân đến, cố ý tích trữ một ít đồ ăn, không ngờ thật sự dùng tới. Trong ám thị. Sau khi đóng cửa ba ngày, ám thị lại lặng lẽ mở ra. Chỉ là lúc trước tương đối náo nhiệt, giờ phút này trong ám cực kỳ vắng vẻ, hàng hóa đắt nhất là đồ ăn và đan dược. Đồ ăn không cần nhiều lời, đan dược thì có thể đổi cho thế gia lấy một chút đồ ăn. Nói tới nói lui, vẫn là ăn quan trọng nhất. "Thật sự không có đường tắt rời khỏi Bình âm Huyện sao?" Trong phòng nhỏ, Trần Phỉ nhìn Trì Đức Phong hỏi. Tuy nói mỗi lần Trì Đức Phong đều lấy một ít thuốc giả lừa gạt Trần Phỉ, nhưng quan hệ của hai người quả thật coi như có thể. Trong lòng Trần Phỉ, Trì Đức Phong làm tiểu thương ở ám thị nhiều năm như vậy, trên phương diện này, không thể nghi ngờ mạnh hơn Trần Phỉ nhiều. "Phương pháp rời khỏi Bình âm Huyện vẫn có, nhưng hiện tại không có loại thương đội như ngươi muốn đi tới Tiên Vân Kiếm Phái." Trì Đức Phong nửa nằm trên ghế, có chút bất đắc dĩ nói. "Cũng không cần trực tiếp đi Tiên Vân Kiếm Phái, đi trước địa phương khác cũng được." Trần Phỉ thấp giọng nói. Bình âm Huyện bởi vì các thế gia đều đang giao phó vật tư, phản quân cũng đang ước thúc binh lính của mình, cho nên Bình âm Huyện ngược lại chỉ là so với thường ngày quạnh quẽ một ít, chưa từng xuất hiện đốt giết cướp bóc lớn gì. Nhưng không biết có phải do tu luyện Thanh Tâm Quyết hay không, Trần Phỉ có thể cảm giác được loại áp lực mưa gió sắp tới này. Mười ngày sau, có thể xuất hiện chuyện khác. Trước đó, nếu có cơ hội, Trần Phỉ vẫn hy vọng có thể rời khỏi Bình âm Huyện. "Không có." Trì Đức Phong lắc đầu, nói: "Thương đội lúc trước cũng rất ít, gần đây một chi cũng không có." "Vậy ngươi tính sao?" Trần Phỉ nghi hoặc nhìn Trì Đức Phong, người này khôn khéo như vậy, không thể không chuẩn bị gì cả. "Chờ đám phản quân này rời đi." Trì Đức Phong đứng lên, xoa thắt lưng của mình, nói: "Những phản quân này nhìn chằm chằm đều là những thế gia kia, chúng ta loại bình dân này, không ai quan tâm, chỉ cần cẩn thận một chút, cửa ải này có thể đi qua." Trần Phỉ hồ nghi nhìn Trì Đức Phong một cái, cũng không nhiều lời, xoay người rời khỏi ám thị. Thời gian từng ngày trôi qua, Trương gia mỗi ngày đều đến lấy Thảo Hoàn Đan. Trị an Bình âm Huyện bắt đầu trở nên dần dần ác liệt. Những binh sĩ bị ràng buộc kia, dần dần buông lỏng thiên tính. Cướp bóc giết người, bắt đầu xuất hiện trong Bình âm Huyện. Phần lớn là phản quân làm, còn có một ít là người Bình âm Huyện tự mình làm. Trong hoàn cảnh này, ác trong tâm một số người đã trực tiếp được phóng thích ra ngoài. Tiếng khóc thỉnh thoảng vang lên, Trần Phỉ nghe, nhưng không có động tác. Loại chuyện này, đã vượt qua phạm vi năng lực của hắn. Trần Phỉ chỉ càng cố gắng tu luyện, không bỏ qua mỗi một phút thời gian. Không biết có phải do loại áp lực này hay không, vào ngày thứ năm, Trần Phỉ đúng là đã phá khai đan phương Khinh Linh Đan, lần đầu tiên luyện chế ra Khinh Linh Đan. 【 luyện đan thuật: Khinh Linh Đan (nhập môn 1/100) 】 "Khinh Linh Đan đang được đơn giản hóa... Đơn giản hóa thành công... Khinh Linh Đan → Thảo Hoàn Đan!" Trên mặt Trần Phỉ không khỏi lộ ra nụ cười, gần đây trên thị trường, đã không mua được bất kỳ đan dược nào. Hiện giờ có thể luyện chế Khinh Linh Đan, dựa vào một ít dược liệu Trần Phỉ cố ý tích góp từng tí một, cuối cùng cũng có thể tự cung tự cấp Khinh Linh Đan. Ngày thứ tám, ba quyển thân pháp bí tịch bản thân lấy được từ Trương gia đã bị Trần Phỉ hoàn toàn dung hợp. 【 công pháp: Đăng Vân Hành (đại viên mãn) 】 So với Độ Giang Vân lúc trước, tốc độ bình thường hiện tại của Trần Phỉ hoàn toàn tăng lên tới trạng thái tật hành lúc trước, mà hiện giờ nếu Trần Phỉ lại dùng tật hành, có một loại cảm giác nhanh như chớp. Tuy nói có chút khoa trương, nhưng thân pháp của Trần Phỉ quả thật nâng cao một bậc. Chạng vạng ngày thứ mười một, Trần Phỉ vùi đầu trong nước lạnh. Tại một thời khắc, thế giới dường như trở nên yên tĩnh. Trần Phỉ không tự chủ được đứng dậy, nhìn hoàn cảnh xung quanh, cảm nhận được mỗi một ý niệm trôi qua trong đầu. Một loại cảm giác hoàn toàn khống chế bản thân, nổi lên trong lòng Trần Phỉ. Theo bản năng cầm lấy trường kiếm trong tay, Hỏa Văn Kiếm từ trong tay Trần Phỉ được dùng ra. Rõ ràng đã tu luyện Hỏa Văn Kiếm tới đại viên mãn, nhưng chưa từng có cảm giác thấu triệt như vậy. Trong lòng Trần Phỉ chợt nghĩ, Tiên Nhân Chỉ Lộ trong nháy mắt đâm ra. Sau một khắc, ba đạo kiếm quang hiện lên, cuối cùng hợp thành một thể, ở giữa không trung lấp lóe ước chừng một hơi, mới chậm rãi tiêu tán. Trần Phỉ mừng rỡ nhìn kiếm quang, vừa rồi, hắn trong nháy mắt dùng ra ba lần Tiên Nhân Chỉ Lộ, chuyện này ở dĩ vãng, hoàn toàn là chuyện không thể nào. Nhưng hôm nay hắn đã làm được. "Tam Tiên Kiếm?" "Ong ong!" Trần Phỉ đang thì thào tự nói, một trận mê muội đột nhiên ập lên đầu Trần Phỉ, Trần Phỉ không tự chủ được đỡ lấy vách tường. Một lát sau, Trần Phỉ mở mắt ra, phát hiện cảm giác khống chế tất cả vừa rồi đã biến mất không thấy nữa.