Chương 39: Tôi có thù oán gì với anh hả 1

Ta Trở Thành Truyền Thuyết Ở Hồng Kông

Phượng Trào Hoàng 24-11-2024 20:42:00

Xe chạy vào khu biệt thụ ở sườn núi, quản lý Cao đã quen đường, có mấy khách hàng của ông ta sống ở đây, dịp lễ tết rất hay ghé thăm qua lại nên cũng không lạ gì. Ngay sau đó, cả hai đã đến địa điểm, xe dừng trong ga ra của biệt thự, dưới sự hướng dẫn của người hầu, quản lý Cao và Liêu Văn Kiệt đã gặp được khách hàng của bọn họ, ông Điền. Điền Vĩ Cường, Ông Điền, người đứng đầu Tập đoàn Điền Thị, một ông lớn trong ngành bất động sản. Cách đây một thời gian, Tập đoàn Điền Thị đã mua lại cao ốc Đế Hoàng với giá ngất ngưởng 2,4 tỷ, một thời danh tiếng vang xa, trở thành nhân vật quan trọng trong ngành bất động sản. Chuyến đi này của Quản lý Cao là thiết kế lại phong thủy trang trí lại cho dinh thự của Điền Vĩ Cường, ông ta rất coi trọng buổi gặp mặt lânf này, dù sao thì ông ấy cũng là một ông lớn mới trong ngành bất động sản, nếu như có thể lợi dụng cơ hội này để lấy được quan hệ hợp đồng dài hạn, cho dù là đối với công ty hay là chính ông ta thì đều có ý nghĩa cực kỳ lớn. Chuyến đi này, ông ta phải lấy được. Nhưng có một điều khiến quản lý Cao cảm thấy không chắc chắn, theo như lời đồn thì trước khi Điền Vĩ Cường tiến quân vào lĩnh vực bất động sản, việc kinh doanh của ông ấy không tốt lắm. Nói trắng ra, Điền Vĩ Cường là một đại ca xã hội đen, bây giờ rửa tay gác kiếm, bắt đầu nghiêm túc kinh doanh. Không giống cái công ty nhỏ nhoi kia của Đại Phi, Điền Vĩ Cường là một người thông minh, chỉ riêng luật sư không thôi đã có mười mấy người. Liêu Văn Kiệt không biết chuyện này, hắn đi theo sau quản lý Cao, quan sát xung quanh cách bài trí của căn nhà sang trọng này, cảm thấy cũng chỉ như vậy, không đáng để nhắc đến. Từ nhà để xe đến vườn hoa, lại đến cổng biệt thự, điều đập vào mắt Liêu Văn Kiệt là đại sảnh mang phong cách Nhật Bản vô cùng rõ ràng. Tuy là như thế, nhưng mái vòm lại mang phong cách Baroque, phong cách Oya của Nhật Bản chỉ giới hạn ở thảm tatami và đồ trang trí bằng kiếm samurai. Ở bên trái và bên phải của bậc thang gỗ dẫn lên tầng hai, đài phun nước được xây dựng, một đám cá vàng tung tăng bơi trong ao. Cố bày ra học đòi văn vẻ sang trọng, tiền tài gấm lụa. Có thể là một thủ đoạn để người giàu phô trương sự giàu có của họ, hoặc cũng có thể là do suy xét về mặt phong thủy, nhưng cho dù là kiểu naò thì dưới ánh mắt Liêu Văn Kiệt cũng đều hơi lôi thôi lếch thếch, quả thực cần phải trang trí lại. Sau khi được người hầu thông báo, Điền Vĩ Cường bước lên cầu thang gỗ đi xuống từ tầng 2. Với áo sơ mi trắng, quần trắng rồi kính râm màu trà, về ngoại hình thì là một ông chủ lớn hòa khí sanh tài. Chỉ là mặt mày của hai tên tiểu đệ ở hai bên hơi hung dữ, không phải là có ác ý gì, nhưng trời sinh đã có khuôn mặt hung ác. Không cười thì giống như đồ khốn nạn mà cười lên cũng giống đồ khốn nạn. Nếu Liêu Văn Kiệt mở cửa ở buồng vệ sinh tối hôm đó ra thì sẽ phát hiện, tên côn đồ đã đánh nhau với Ngô Lạc Thiến lúc này đang đứng cạnh Điền Vĩ Cường, là một trong những người bảo vệ của anh ta. "Anh Điền, thật xin lỗi, đã để anh đợi lâu rồi." "Đâu có, quản lý Cao vô cùng đúng giờ, không biết đã ăn trưa chưa, nếu chưa, tôi sẽ cho người thu xếp ngay." "Không dám, anh Điền đại phát tài, tôi đau dám làm trễ nãi thời gian của anh chứ." "Hahaha, mượn lời tốt lành của quản lý Cao, có tiền cho mọi người kiếm ăn, mọi người cùng nhau phát tài." "Anh Điền khen lầm rồi, tôi đã gặp được không ít ông chủ lớn, có thể hiền hòa như anh Điền đây cũng thật sự rất hiếm có đấy." Hai người lần đầu gặp mặt nhưng lại như những người bạn cũ đã xa cách nhiều năm, nói chuyện rất vui vẻ. "Này, anh bạn nhỏ này là ai vậy?" Điền Vĩ Cường nói rồi nhìn Liêu Văn Kiệt, đẹp trai như thế lại làm người chạy vặt theo sau thì hơi không thích hợp. "Đây là đồng nghiệp của tôi, A Kiệt, tuổi trẻ tài cao, bây giờ đang đi theo tôi, không lâu sau nữa sẽ một mình đảm đương công việc rồi." "Xin chào anh Điền." "Chào cậu!" Điền Vĩ Cường gật đầu cười: "Tuấn tú lịch sự, vừa nhìn là người có thể làm được việc lớn, cậu đã từng nghĩ đến chuyện nhảy việc sang Điền Thị làm chưa?" "Anh Điền, thế thì không được rồi, A Kiệt là nhân tài mới nói mà công ty chúng tôi nỗ lực trau dồi, nếu bị Điền Thị đào đi thì sẽ là tổn thất rất lớn cho chúng tôi đấy." "Hahaha -" Sau khi tán gẫu, quản lý Cao đi vào chủ đề chính, đi một vòng từ trong ra ngoài ngôi biệt thự. "Quản lý Cao, thực cũng không giấu diếm, gần đây tôi mới chuyển sang kinh doanh bất động sản, cách bài trí phong thủy trước đây không còn thích hợp nữa rồi." Đứng trên lầu hai đầy trang nhã của ngôi biệt thự, Điền Duy Cường châm một điếu xì gà: "Tôi nghe giới thiệu từ một người bạn, anh là người chuyên nghiệp, lần này có thể giúp tôi bài trí thật ổn một chút được không." "Về điểm này thì xin anh hãy yên tâm, công ty chúng tôi luôn có danh tiếng tốt, sẽ không bao giờ để sơ suất với bất kỳ khách hàng nào, nếu anh không hài lòng, chúng tôi sẽ không thu bất kì đồng nào." Quản lý Cao đưa ra lời đảm bảo và nói tiếp: "Anh Điền, về cách bài trí của ngôi biệt thự này, theo cá nhân tôi, sát khí quá mạnh, không có lợi cho việc thu hút tài khí." "Không sai, tôi cũng nghĩ vậy."