Chương 39: Vẫn Là Quên Đi

Vô Tình Ta Thành Tiên

Kim Sắc Mạt Lỵ Hoa 26-01-2024 09:15:03

"La mỗ có chút ấn tượng." "Lần sau Bổ Đầu gặp người đó, chỉ cần nói cho hắn biết, bên trên quyển Đào Lý Tuế Thì Ký có ghi, có người quen sử dụng thuật độn thổ, ngạt chết ở độ sâu ba thước dưới lòng đất." "Có thể thành công sao?" "Có khả năng." "Cái này..." La Bổ Đầu sửng sốt một lúc, mặc dù hắn ta cảm thấy điều này còn thần bí hơn cả việc đào hố chôn phân nhưng cũng tỏ vẻ ghi nhớ. Sau khi trò chuyện thêm vài câu, Tống Du tiễn hắn ta đi. Quyển Đào Lý Tuế Thì Ký cũng rất nổi tiếng. Loại sách tạp này có lượng bán ra rất cao, ở thời đại này chưa nhận thức được về bản quyền nên có rất nhiều cửa hàng sách xuất bản. Người biên soạn cuốn này vốn là một Huyền Môn đạo nhân, trong đó có rất nhiều chuyện tự bản thân trải nghiệm hoặc những gì nghe được, những chi tiết có độ chân thực khá cao, những người biết chút ít về Huyền Môn đều có thể nhìn thấy điểm này, tên trộm kia vừa nhát gan vừa đa nghi, sau khi nghe được chuyện này, tất nhiên sẽ đi kiểm chứng. Ngay cả khi tên đó không biết chữ thì nghe người khác nói có căn cứ như vậy, trong lòng sẽ không tránh khỏi dao động. Có thể thành thì thành, không thể thành công thì cứ nói vậy là được. "..." Tống Du lắc đầu, bắt đầu kiểm kê lễ vật. Lạp xưởng và thịt xông khói được treo lên xà nhà bếp, bánh trà đường nâu và rượu cũng được cất kỹ trong bếp, vốn là thuê Quỷ Trạch, không ngờ lại có cảm giác giống nhà cửa. "Phải mất một khoảng thời gian." Tống Du lẩm bẩm, rồi lại nhìn tấm vải. Tấm vải này có chất liệu thượng hạng, có lẽ là đồ quý nhất trong đống lễ vật, hắn nhìn quần áo cũ kỹ đang mặc trên người, có thể đi may một bộ quần áo mới. Chỉ là loại vải này quá hoa mỹ, hắn chỉ thích màu trắng. "..." Vẫn là quên đi. Dù bộ quần áo này đã cũ nhưng nhiều năm qua vẫn che lạnh tránh rét giúp hắn, cẩn thận, nhiều năm qua đã mặc đến thoải mái, bây giờ nó chưa rách chưa thủng, vẫn che đậy giữ ấm cơ thể giúp hắn, sao hắn có thể tìm bộ khác thay thế chỉ vì nó cũ chứ? Lúc trở lại vào sân, thấy Tam Hoa nương nương đã chạy xuống dưới gầm bàn đá, sợi dây thừng vốn dùng để gánh rượu trên bàn rũ xuống, nó đang chơi đùa với móng vuốt của mình. Vì trong lòng đã đủ niềm vui nên không bao giờ nghĩ đồ ăn mình ăn, quần áo mình mặc không bằng người khác. Tống Du như thế, Tam Hoa nương nương cũng như thế. ... Vài ngày sau liên tục có mưa nhỏ, thời tiết ở Dật Đô đã bước vào mùa thu. Tống Du đi ra ngoài nghe kể chuyện như thường lệ. Buổi trưa hắn bỏ ra hơn chục văn tiền uống trà, uống được lưng dạ, nghe lão tiên sinh giảng đến đoạn xuất sắc thì lại đưa thêm mấy văn, vừa vặn đủ hai mươi văn tiền. Khi hắn dẫm lên những phiến đá ướt nhẹp và những chiếc lá ẩm ướt nát vụn để trở về tiểu viện, vừa đẩy cửa ra thì thấy một con mèo tam thể từ nhà bếp chạy về phía mình, đến phụ cận thì nó chậm lại và ngẩng đầu nhìn hắn chằm chằm. Bộ dáng nó trông không khác gì một con mèo nhà bình thường, trừ việc nó có nhiều linh trí và có thể nói được tiếng người. "Đạo sĩ, ngươi lại đi đâu?" "Cũng giống như mấy hôm trước." Tống Du thành thật trả lời: "Tam Hoa nương nương lại muốn đi nữa à? Ngày mai ta sẽ dẫn ngươi đi cùng." "À..." Mèo Tam Hoa hơi do dự, thay vì trả lời thì lại chuyển ánh mắt đi: "Ngươi đang cầm cái gì thế?" Có vẻ như chú mèo này không thích nghe kể chuyện. Tống Du nghĩ thế rồi lấy đồ vật trong tay ra. Xung quanh Dật Đô có một hàng cây quýt mới được trồng, lúc về, hắn thấy có người dựng sạp bán quýt bên đường, giá rất rẻ, vì vậy hắn bèn mua hai cân. Ngay sau đó hắn lại nghe thấy có người bán hồ lô ngào đường, cũng không hẳn là vì thèm ăn mà là đã nhiều năm chưa nếm thử nên hắn không nhịn được mà mua một xâu. Một người một mèo đi tới trước bàn đá. Tống Du biết hầu hết mèo đều không thích mùi quýt nên hắn đặt quýt sang một bên, chỉ lấy hồ lô ngào đường và dùng tay gỡ một viên xuống trước. "Tam Hoa nương nương có ăn hồ lô ngào đường không?" "Trái cây." "Là trái cây, sơn tra." "Mèo không ăn sơn tra." "Thỉnh thoảng cũng sẽ ăn chứ." Mèo Tam Hoa quay đầu lại nhìn hắn chằm chằm với ánh mắt "Ngươi là mèo hay ta là mèo", sau khi trầm ngâm vài giây, mới nói: "Mèo Tam Hoa không ăn." Tống Du tinh tế ngâm cứu rồi mới hiểu được,"Mèo Tam Hoa" đoán chừng như là "Tam Hoa nương nương", chính nó tự gọi mình như vậy. "Không ăn thật sao?" "Không thể ăn." "Ta cảm thấy nó ngon." "Vậy thì thử một viên." Thấy viên hồ lô ngào đường đã tới trước mặt mình, mèo Tam Hoa vươn cổ tiến lại gần, cẩn thận ngửi ngửi, nhìn nó rồi nhìn Tống Du, khứu giác và lý trí của nó đều phản hồi rằng ăn nó không ngon, nhưng sau khi lưỡng lự một lúc, nó vẫn mở miệng. Nhẹ nhàng cắn một miếng.