Thật sự là hết trò này đến trò khác.
Tôi ném điện thoại đi, nhắm mắt lại, nghe mẹ ở bên ngoài tháo hết đồ trang trí đám cưới xuống, kế đó bảo bố gom hết sính lễ lại, đem trả cho nhà họ.
Âm thanh đó rất xa xăm, dường như tất cả đều không liên quan đến tôi.
Đêm qua tôi quỳ suốt nửa đêm, lại làm chuyện điên rồ cả nửa đêm, sau đó còn ngồi xe mấy tiếng đồng hồ, cánh tay và chân đều mỏi nhừ, tôi nhắm mắt lại vùi người dưới chăn bông, cố gắng đi vào giấc ngủ, không muốn nghĩ tới chuyện đó nữa.
Trong cơn mơ màng, tôi cảm thấy một đôi bàn tay đang nhẹ nhàng xoa nắn eo tôi, giúp tôi xoa bóp ấn huyệt, lực tay vô cùng dễ chịu, chỉ là lòng bàn tay có chút lạnh.
Đôi tay này...
Chính là đôi tay đã xoa bóp chân cho tôi đêm qua ở trong linh đường.
Đột nhiên trên giường tôi có nhiều hơn một người, khiến tôi giật mình tỉnh giấc.
Nhưng tôi không dám mở mắt, tôi nhắm mắt lắng nghe âm thanh bên ngoài, mẹ tôi vừa xé những món đồ trang trí xuống, vừa gọi điện thoại, bảo cô tôi mau mau quay về, lại bảo mấy người cậu của tôi, gọi người đến đem đống sính lễ này đi.
Tức là, mẹ tôi vẫn luôn ở ngoài phòng, cũng không có ai bước vào trong phòng được.
Vậy người có đôi bàn tay lạnh lẽo đang ở trong chăn xoa bóp chân và vai cho tôi làm sao vào được?
Tôi đột nhiên nhớ tới đủ loại chuyện kì quái tối qua, còn có tin nhắn vừa nãy của Lương Thiệu Văn, nói không phải người...
Sau đó tôi lại liên tưởng đến chuyện ở linh đường, chiếc vòng ngọc cổ quái, còn có tiếng gà gáy không ngừng nữa...
Tôi chỉ cảm thấy sống lưng ớn lạnh từng cơn, cả người đều cứng đờ.
Bàn tay ấy vừa xoa nắn sau lưng tôi, vừa chầm chậm ôm lấy eo tôi, cả người cũng từ từ dán sát lại.
Người đó đưa tay vuốt dọc cánh tay tôi, chậm rãi sờ vào chiếc vòng ngọc trên cổ tay, nhẹ nhàng bao phủ cả bàn tay tôi, thì thầm bên tai nói: "Em sợ tôi?"
Tôi cảm nhận được lòng bàn tay đang đặt trên tay tôi mát lạnh, cả người tôi không ngừng run rẩy, tôi cố gắng nói với bản thân mình trên đời này không có ma.
Nhưng không biết tại sao, khi tay của người đó xoa đến eo, lưng tôi lại bắt đầu nóng ran lên, sau đó dần dần lan ra toàn thân, tôi bắt đầu đổ đầy mồ hôi.
Bởi vì đang quấn chặt trong chăn, hơi nóng hầm hập khiến đầu tôi cũng trở nên mụ mị, tôi có chút khó thở, muốn vén chăn lên để hít thở không khí, loại cảm giác này dường như lại đưa tôi quay trở về linh đường tối qua.
Tôi mơ hồ đoán có lẽ hôm qua mẹ của Lương Thiệu Văn đã vẽ lên lưng tôi cái gì rồi, mà đôi bàn tay đó lại đang bao bọc lấy tay tôi từ phía sau, cánh tay vuốt ve từ eo tôi ra đến sau lưng, người đó nói với tôi: "Họ mang em trả lại cho tôi rồi."
Cái gì gọi là trả lại?
Tôi lại không phải là một món đồ, sao lại nói là trả lại?
Tôi nghe thấy bên ngoài mẹ vẫn đang gọi điện thoại, tôi thu hết can đảm quay đầu thật mạnh, định nhìn rõ xem người đó rốt cuộc là ai.
Nhưng đập vào mắt tôi lại là một gương mặt rất đẹp, ngũ quan có phần giống như tranh vẽ vậy, cho dù đang nằm nghiêng, nhưng vẫn thấy được gương mặt ấy toát lên khí chất rất cổ xưa.
Có hơi giống...
Giống với bức tranh treo ở linh đường!
Anh ta dường như không hề che giấu sự tồn tại của bản thân, chỉ đưa tay ra vuốt ve mặt tôi, nhẹ giọng nói: "Tôi đã đợi em rất lâu rồi!"
"Anh là ai?" Tôi chỉ cảm thấy toàn thân run rẩy, trong lòng sợ hãi, cả người không ngừng toát mồ hôi lạnh, nhưng chiếc vòng trên tay lại mang theo cảm giác mát lạnh nhè nhẹ.
Người đó vừa định mở miệng, bên ngoài đột nhiên lại vang lên tiếng gõ cửa, mẹ tôi nói vọng vào: "Dư Tâm, mẹ vào nhé!"
Người đàn ông đó khẽ nghiêng đầu nhìn tôi, sau đó anh ta đặt lên môi tôi một nụ hôn rồi nói: "Quay về nhà họ Lương đi, lấy lại những thứ thuộc về em, bảo bọn họ đem bức tranh trả lại cho em."
Tôi chỉ cảm thấy môi mình lành lạnh, trước mắt xuất hiện một làn sương dày đặc hệt như lúc ở trong linh đường, tôi bất giác chớp mắt một cái, lúc mở ra người đàn ông đó đã biến mất rồi.
Sau đó, mẹ đẩy cửa bước vào, nhìn tôi nói: "Lương Thiệu Văn và mẹ của nó, còn có chú của nó đều đến đây, bị bố và các cậu con chặn lại hiện giờ đã đi đến khách sạn rồi."
"Con sao vậy? Cả người đổ đầy mồ hôi!" Mẹ lập tức rút khăn giấy ra giúp tôi lau mồ hôi.
Có lẽ cảm nhận được đây là mồ hôi lạnh, mẹ vừa lau cho tôi, vẻ mặt vừa tràn đầy đau xót, mẹ kéo chăn ra, thấy cả người tôi ướt đẫm mồ hôi, bèn nói: "Con đi tắm rửa trước đi, thay bộ đồ ngủ, yên tâm nghỉ ngơi, những chuyện kia để bọn ta giải quyết."
Lúc này tôi vẫn còn trong trạng thái gặp ma khi nãy chưa kịp hồi phục, nghe mẹ nói tôi chỉ biết thất thần.
Nhìn thấy mẹ rời đi, tôi mới chợt định thần lại, kéo tay bà nói: "Anh ta tìm đến đây rồi."
"Nghỉ ngơi cho tốt đi." Mẹ nhìn thấy tôi thần trí mơ màng, vỗ nhẹ tay tôi, nói: "Cho dù Lương Thiệu Văn nó có tìm đến đây, chúng ta không gả nữa nó còn có thể làm được gì."
Rõ ràng mẹ đã hiểu sai ý tôi rồi, tôi bèn giơ tay lên nhìn mẹ, lắc chiếc vòng ngọc trong tay: "Người tối qua ở trong lình đường là...ma, vừa mới tìm tới rồi, ngay ở trên chiếc giường này!"
Mẹ tôi nghe xong liền mở to hai mắt kinh ngạc nhìn tôi, lại liếc mắt nhìn sang tấm chăn bên cạnh.
Ánh mắt bà chua xót, nắm lấy tay tôi nói: "Không sao, mẹ ở đây với con, ngoan!"
"Thật đấy!" Tôi cố gắng giải thích, đem chuyện vừa nãy người đó xuất hiện ở đây, sau đó đột nhiên biến mất, còn có tất cả những chuyện kì lạ đã xảy ra ở nhà họ Lương, từng chuyện một tôi đều kể lại cho mẹ nghe, còn đưa tin nhắn Lương Thiệu Văn vừa gửi ban nãy cho bà xem.
Thế nhưng mẹ nhìn tôi, bà chỉ nhíu mày sau đó ôm tôi nói: "Đừng sợ, đừng sợ, có mẹ ở đây, nó không dám tới đâu."
Tôi biết mẹ vẫn không tin.
Chuyện này bắt nguồn từ nhà họ Lương, xem ra tôi phải tìm Lương Thiệu Văn hỏi xem rốt cuộc chuyện là như thế nào.
Lẽ nào sau này con ma đó sẽ luôn...bám theo tôi sao?
Tôi định thần lại, nhìn mẹ nói: "Con đi tắm trước, cố gắng tìm cách tháo chiếc vòng này ra đã."
Thấy tinh thần tôi đã ổn định hơn nhiều, sau khi chắc chắn rồi tôi đã ổn, mẹ mới rời đi.
Lúc tôi đi tắm, mẹ vẫn đứng bên ngoài canh cửa, thỉnh thoảng còn nói chuyện với tôi, hỏi tôi muốn ăn gì, từ sáng đến giờ vẫn chưa ăn gì nhỉ, cố tình làm phân tán sự chú ý của tôi.
Lúc đang tắm, tôi vừa nói chuyện với mẹ, vừa cố ý nhìn lưng mình trong gương lần nữa, nhưng vẫn chẳng thấy gì trên đó cả.
Có điều lúc con ma đó xoa bóp cho tôi từ phía sau, tôi rõ ràng đã cảm thấy phần lưng nóng lên từng hồi.
Tôi cũng không dám tắm lâu, xối sạch hết mồ hôi trên người rồi quấn khăn tắm ra ngoài thay quần áo, mẹ tôi đi ra gọi điện cho em trai tôi bảo nó quay về đón hai mẹ con tôi.
Tôi cố gắng thay quần áo nhanh hết sức có thể, vừa mở cửa ra, đã nghe thấy tiếng mẹ đang kéo cửa nhà bếp rồi đóng lại, vẻ mặt đỏ bừng tức giận nói: "Con gái ông đêm qua xảy ra chuyện trong linh đường, vừa nãy nằm trên giường còn nói có ma đến tìm nó, bị doạ đến như vậy mà ông còn nói nhà họ Lương có thành ý."
"Ông có biết không, nhà bên đó tối qua bố trí cả một linh đường chỉ là để đem con gái mình đi tặng cho người khác đấy. Lương Thiệu Văn còn gửi tin nhắn hù Dư Tâm, nói đó không phải người! Không phải người, đám người nhà họ Lương muốn lấy lòng ông đến nỗi đem con gái ông tặng cho người ta."
Mẹ tôi giận đến khoé mắt đỏ hoe, hét lên với người ở đầu dây bên kia: "Dư Danh Duy, nếu như con gái tôi xảy ra chuyện gì, tôi nhất định sẽ khiến cho cả nhà họ Lương phải tổ chức mấy cái đám tang thật luôn đấy, ông tin hay không?"
Mẹ tôi giận dữ cúp điện thoại, chống tay lên bếp thở hổn hển.
Đợi khi hơi thở của bà dần ổn định lại, tôi mới bước lùi về sau hai bước, ở bên ngoài nhỏ giọng gọi: "Mẹ."
Rõ ràng bà đã sắp xếp lại tâm trạng ổn định mới bước ra, còn nhìn tôi cười rồi nói: "Đỡ hơn chưa? Chúng ta đi thôi."
Chuyện với nhà họ Lương, vẫn phải nên đối mặt.
Em trai đứng dưới lầu đón tôi và mẹ, lên xe xong vẫn còn cố gắng an ủi tôi.
Lúc đến khách sạn, tất cả mọi người đều ở trong một gian phòng, trong phòng khói thuốc mù mịt, tôi vừa bước vào đã bị sặc.
Nhưng ai nấy đều không nói tiếng nào, họ chỉ yên lặng ngồi đó, đặc biệt là bố tôi lúc này đã biết được tất cả mọi chuyện, ông nhìn Lương Thiệu Văn như thể hận không thể ăn tươi nuốt sống anh ta vậy.
Dượng tôi ngồi cạnh bố, kéo ông ấy lại, sợ ông kích động làm liều thật.
Thấy tôi vào, Lương Thiệu Văn và mẹ anh ta lập tức đứng dậy, mỉm cười như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra vậy, sau đó vẫy tay với tôi nói: "Dư Tâm, đến đây đi."
Anh ta lại còn đang đi về phía tôi.
Tôi lùi vài bước ra ngoài cửa, nghiêm mặt nhìn Lương Thiệu Văn nói: "Anh ra đây, tôi có chuyện muốn hỏi anh."
Mẹ của Lương Thiệu Văn sầm mặt lại, nhưng vẫn giữ nụ cười trên môi, nhìn Lương Thiệu Văn xua tay: "Dư Tâm gọi con kìa, mau đi đi."
Sau đó bà ta còn nhìn mẹ tôi nói: "Người trẻ mà, cãi nhau cũng là chuyện bình thường, chúng ta trước đây không phải cũng như vậy sao."
Ý của câu nói đó hình như cho rằng là tôi vô cớ gây sự vậy.
Chuyện này nói ra cũng đúng, vì dù sao tôi cũng không dám đem chuyện xảy ra tối qua trong linh đường kể lại cho mọi người.
Có điều tôi cũng không quan tâm, tôi lườm Lương Thiệu Văn một cái, xoay người đi thẳng ra ngoài cửa.
Mẹ tôi còn muốn đi theo, tôi bảo bà ấy đừng lo lắng.
Dẫn Lương Thiệu Văn đến cầu thang thoát hiểm, tôi trực tiếp giơ vòng ngọc trên tay lên: "Là ai? Thứ quỷ quài gì đây?"
Lương Thiệu Văn nhìn thấy chiếc vòng trên tay tôi, nét mặt lập tức trở nên đau khổ, khẽ nói: "Em theo anh về trước đi, anh sẽ từ từ giải thích với em."
"Tôi hỏi anh, đó là ai? Tại sao lại phải như vậy?" Tôi nhìn chằm chằm Lương Thiệu Văn, trầm giọng nói: "Anh cũng nên cho tôi một lời giải thích chứ nhỉ? Hơn ba năm nay anh chưa hề đụng vào tôi, chính là để dành lại cho tên đó?"
Vừa nghĩ đến điều này tôi liền cảm thấy lồng ngực mình đau âm ỉ.
Trước đây tôi cho rằng Lương Thiệu Văn là chính nhân quân tử, chúng tôi đính hôn đã hơn một năm, anh ta đều có thể nhẫn nhịn không chạm vào tôi.
Thời đại này, nam nữ trưởng thành có thể làm được như vậy, hẳn là rất ít.
Nhưng lại không ngờ, anh ta giữ gìn trinh tiết cho tôi, chỉ để tặng cho một kẻ không phải người sống.
"Dư Tâm." Lương Thiệu Văn dường như rất đau khổ, dựa vào tường yếu ớt nói với tôi: "Tối qua bố anh thật sự đã chết rồi, đây là tín hiệu mà anh ta gởi đến. Nếu như anh không đưa em..."
Lương Thiệu Văn nghiến chặt răng, hai mắt đỏ ngầu, nói: "Bố anh sẽ chết thật!"
Tôi hừ lạnh một tiếng, câu này nếu hôm qua anh ta nói, tôi sẽ tin, nhưng bây giờ ai có thể tin nổi chứ.
Chuyện một người sống hay chết, đều chỉ bởi một câu nói của bọn họ.
"Chỉ lần này, thật đó, chỉ một lần này thôi!" Lương Thiệu Văn vội vàng kéo tay tôi, khẽ nói: "Nhà anh đã xảy ra chuyện này hai lần rồi, thế nhưng anh ta chưa từng động vào. Cho nên anh mới cho rằng, chỉ đơn thuần là đi trông linh cữu thôi, lại chẳng ngờ..."
Lương Thiệu Văn vội vàng giải thích: "Anh ta chỉ muốn con gái còn trinh tiết, cũng chỉ động vào em một lần thôi, sau này chúng ta cũng sẽ không quay về đó nữa, ở lại luôn trong thành phố, được không?"
"Chuyện này đã qua rồi, Dư Tâm, sau này chúng ta sẽ sống những ngày tháng thật tốt, em hãy xem như chuyện xảy ra tối qua là một cơn ác mộng đi." Tay của Lương Thiệu Văn không ngừng run rẩy, vẫn còn muốn an ủi tôi.
Tôi nghe xong liền nở một nụ cười giễu cợt, lắc vòng tay về phía Lương Thiệu Văn nói: "Vừa nãy anh ta đã tìm đến nhà tôi rồi."
"Không thể nào!" Lương Thiệu Văn lập tức lắc đầu, thấp giọng nói: "Không thể nào, anh ta chỉ muốn cô dâu mới thôi, bình thường sẽ không động vào, động vào em là bởi vì..."
Hơi thở anh ta rất nặng nhọc khi tự mình nói ra điều đó, Lương Thiệu Văn lắc đầu nhìn tôi: "Anh ta chỉ chạm vào những cô gái còn trong trắng, không thể nào..."
"Làm sao thoát khỏi anh ta?" Tôi nhìn Lương Thiệu Văn thấp giọng nói: "Anh nói cho tôi biết chiếc vòng này đáng giá bao nhiêu tiền, tôi chuẩn bị đập vỡ nó."
Loại chuyện này không có gì để phải kéo dài cả, càng kéo dài lại càng phiền phức.
Nhưng Lương Thiệu Văn lại nhìn tôi nói: "Trước tiên em đừng kích động, anh đi hỏi mẹ đã. Anh ta không thể tìm được em đâu, anh ta sao có thể tìm được em chứ."
Nói xong, vội vàng chạy đi.
Chỉ để lại một mình tôi ở cầu thang thoát hiểm, tôi nhìn chiếc vòng ngọc trên tay mình, tức giận đến mức muốn giơ nó lên đập thẳng vào tường.
Hiện giờ chiếc vòng này dính chặt vào cổ tay tôi, đập nó vào tường tôi không tin là nó không vỡ.
Thế nhưng lúc tôi chuẩn bị đập nó vào bức tường kia, một bàn tay trắng nõn thon dài đã chộp lấy cổ tay tôi, bảo vệ cho chiếc vòng đó.
Sau bàn tay đó là một ống tay áo màu trắng.
Tôi quay phắt đầu lại, lập tức nhìn thấy khuôn mặt đó!
Lần này là giữa ban ngày, ngay bên dưới góc cửa sổ chỗ cầu thang thoát hiểm.
Anh ta không còn mặc bộ quần áo rồng phượng ba lớp trong ba lớp ngoài màu trắng kia nữa, mà là bộ quần áo giống trong bức tranh treo trong linh đường, đứng dưới ánh nắng, mỉm cười nhìn tôi, nói: "Chiếc vòng này vốn là của em, làm vỡ nó thì thật đáng tiếc. Tôi tìm thấy em rồi, cũng không còn liên quan gì đến chiếc vòng này nữa."
Nói xong, anh ta nắm lấy cổ tay tôi, nhẹ nhàng tháo chiếc vòng ra, đặt nó vào trong lòng bàn tay tôi, nói: "Em không muốn quay về nhà họ Lương?"
Tôi cảm thấy lòng bàn tay chợt lạnh, cầm chặt chiếc vòng nặng trịch đó, gật đầu với anh ta.