Chương 40:

Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên Không

Miêu An Diệp 22-12-2023 14:09:26

Triệu Chí Dân thấy vậy trong lòng khó chịu, phất phất tay nói: "Được, điều kiện tiên quyết là ngươi ăn no." Hán tử kia nhất thời vui mừng hớn hở, đi vào trong rừng hái một mảng lớn lá cây, sau khi dùng nước rửa sạch liền cẩn thận từng li từng tí bọc bánh bao lại. Sau giờ ngọ, Trần tú tài còn tới một chuyến, đệ đệ hắn may mắn được thôn trưởng chọn tới khai hoang thay tiên nhân, thừa dịp uống nước giải khát, đệ đệ hắn dùng một loại ngữ khí đắc ý giảng giải thần vật khoai lang, phải gọi là mỹ vị a. Trần tú tài khẽ động tâm, nhìn một nhà tiên nhân đang trao đổi với các thôn dân, tay nắm chặt thành nắm đấm, nội tâm sinh ra một loại khát vọng. Chế độ tuyển quan của triều Thiên Khải là chế độ sát cử, Trần tú tài cũng mang số khổ, năm đó vốn được châu mục tiến cử làm tú tài, đây vốn đã là chuyện ván đã đóng thuyền, nhưng ai biết được châu mục kia phạm tội gây họa cho toàn tộc, Trần Hành may mắn không bị liên lụy, nhưng chuyện được tiến cử làm quan cũng liền thôi, mặc dù chưa thật sự làm thành tú tài triều đình, thêm vào đó tú tài vốn là một loại xưng hô tài năng tú dị. Người trong thôn vẫn tôn xưng hắn một tiếng Trần tú tài. Mà tới nay Trần tú tài vẫn luôn tìm cơ hội tiến cử mới, lúc này nhất định phải được huyện lệnh tiến cử, đến lúc đó liền có thể mở rộng khoai lang khoai tây này ra ngoài, dân chúng triều Thiên Khải cũng không cần đói bụng. Nhưng hắn thuộc hộ nghèo, lại bị cựu châu mục ảnh hưởng, huyện lệnh tham tiền kia sao thèm nhìn hắn? Trần tú tài chợt nhớ tới hai ngày tới chính là đại thọ 60 của Chu lão viên ngoại, đến lúc đó huyện lệnh chắc chắn sẽ tham dự thọ yến, ánh mắt Trần tú tài sáng lên, nhanh chóng quay đầu về nhà viết lời chúc. . Buổi chiều Triệu Chí Dân lại kéo máy cày đã nạp điện mấy giờ tới, thấy dáng vẻ khát khao của thôn trưởng Trương Đại Tiến, liền kéo ông ta đến điều khiển máy cày. "Lão ca à, ngươi đừng khẩn trương, ấn cái nút này đẩy về phía trước là được..." Thôn trưởng bị cách xưng hô kia làm cho hoảng sợ, vội hỏi: "Không biết tiên nhân ngài tuổi tác bao nhiêu?" Triệu Chí Dân cười nói: "Năm nay ta 50 rồi." Thôn trưởng khiếp sợ không thôi: "Tiên nhân 50 tuổi? lại trẻ như vậy? Ta cho rằng tiên nhân năm nay mới 36 tuổi!" Người cổ đại hay chết sớm, tuổi thọ trung bình không quá 40 tuổi. Thôn dân Đào Hoa thầm cảm khái, quả thật là tiên nhân a, trông thật trẻ. 50 tuổi mà ngay cả một sợi tóc bạc cũng không nhìn thấy. Tiếp xúc một ngày, đều biết cả nhà tiên nhân tính tình hiền lành, có người có chút tò mò hỏi: "Không biết công tử tiểu thư tiên gia đã có hôn phối hay không? Là tiên quan nhà nào? Đến lúc đó chúng ta đến miếu cũng tiện đốt hương." Triệu Chí Dân nghe vậy tức giận nói: "Hai tên tiểu tử thúi kia đều không có bạn gái, về phần con gái của ta..." Tiêu Thính Vân ở một bên yên tĩnh xới đất bỗng nhiên ngẩng đầu lên, dưới tay vô thức nắm chặt cuốc. Người một nhà này đều có vẻ trẻ tuổi, không biết nàng có phải lớn hơn hắn mấy tuổi hay không? Đã sớm có hôn phối hay chưa? Con gái chính là áo bông nhỏ tri kỷ, Triệu Chí Dân nghĩ đến Triệu Hi liền tươi cười nói: "Khuê nữ nhà ta vừa tròn 16 tuổi còn là học sinh, không cho phép yêu sớm, chớ nói chi là kết hôn." Muốn kết hôn ít nhất phải 10 năm sau mới suy tính tới. Khuê nữ không chỉ có thành tích học tập tốt trong trường, lớn lên cũng xinh đẹp động lòng người, chỉ riêng Triệu Chí Dân biết đã có vài chàng trai trẻ lấy lòng nàng, dù vậy cũng may ngày thường Triệu Hi cũng chỉ nghĩ tới việc học, căn bản không để ý với chuyện yêu sớm. Tiêu Thính Vân khẽ cong môi cười, hắn hơi buông lỏng tay cầm cuốc, im lặng không nói mà tiếp tục làm ruộng, tựa hồ đối không thèm để ý chút nào với những chuyện phiếm này. Mọi người trong thôn Đào Hoa nghe được kinh ngạc cảm thán không thôi, học sinh? Quả thật là tiên giới a, nữ tử đều có thể nhập học. Triều Thiên Khải bọn họ đừng nói nữ tử, chín thành nam tử đều không biết chữ. Thôn trưởng Trương Đại Tiến cũng chỉ qua loa biết chút chữ, không vượt qua hai trăm chữ.