Giây tiếp theo, cô nhìn thấy người đàn ông ngồi trên ghế sofa da.
Người đàn ông này trẻ hơn trong tưởng tượng của cô rất nhiều, hơn ba mươi tuổi, ngũ quan khắc sâu, trên mặt có một vết sẹo ghê người làm người ta nhìn thôi cũng đã thấy sợ.
Anh ta cứ ngồi ở đó, không chút để ý mà hút điếu xì gà trong tay, nhưng lại làm Diệp Ninh cảm nhận được cảm giác áp bách khiến người ta nghẹt thở.
Cả văn phòng này chỉ có một mình anh ta, thân phận đương nhiên không cần phải nghi ngờ.
Diệp Ninh quay sát người đàn ông, cũng lúc đó, đối phương cũng đang đánh giá cô.
"Cô muốn gặp tôi?"
Giọng của người đàn ông này vừa thấp lại trầm, rất phù hợp với cảm giác mà anh ta mang đến cho người khác.
Diệp Ninh giữ vững tinh thần nói: "Đúng vậy."
"Hình như chúng ta không quen biết nhau." Trong giọng nói của người đàn ông thoáng lộ chút khó chịu, giống như rất bực bội vì bị cô quấy rầu.
Diệp Ninh khẳng định nói: "Đúng là chúng ta không quen biết nhau."
Người đàn ông kia cười lạnh, nhiệt độ trong văn phòng đều chợt hạ thấp một chút.
"Tốt nhất là cô thật sự có chuyện quan trọng."
Một câu nói đơn giản nhưng lại tràn ngập cảm giác cảnh cáo.
Diệp Ninh biết rõ ràng người đàn ông ở đối diện rất khó giao tiếp, lòng bàn tay đã toát ra mồ hôi lạnh, nhưng mà sắc mặt của cô vẫn cứ bình tĩnh như cũ.
"Tôi là người soạn nhạc, muốn viết ca khúc cho phòng ca múa."
Cô nói thẳng ra mục đích của mình.
Cô cần phải nhanh chóng kiếm được tiền, mà nơi này rõ ràng là nơi kiếm được tiền nhanh nhất.
"Cô đang đùa với tôi sao?" Trên mặt người đàn ông trực tiếp lộ ra vẻ không vui, giọng điệu hơi cất cao càng thể hiện rõ anh ta đang bực bội: "Người đâu!"
Anh ta có thể kêu người quăng người phụ nữ này ra ngoài rồi.
Anh ta còn chưa nói xong, hai vệ sĩ đứng ngoài cửa đã phản ứng cực nhanh đi đến.
Trong mắt Diệp Ninh chợt lóe lên chút sốt ruột: "Lúc nãy tôi đã nghe Đường Uyển Như hát rồi, giọng hát của cô ấy rất hay, nhưng bài hát lại quá cũ kỹ..."
Ánh mắt Mục Văn Hạo khi nhìn về phía cô đã tràn ngập khinh thường và mất kiên nhẫn.
Anh ta cảm thấy sự xuất hiện của người phụ nữ mập mạp này là đang ô nhiễm hai mắt của anh ta.
"Quăng cô ta ra ngoài cho tôi!"
Trái tim Diệp Ninh chìm xuống đáy cốc, tuy rằng cô đã nghĩ đến chuyện đối phương rất khó nói chuyện, nhưng cũng đã đánh giá quá thấp rồi.
"Tôi bảo đảm chỉ cần Đường Uyển Như hát ca khúc do tôi biết, danh tiếng và chuyện làm ăn của phòng ca múa sẽ nâng cao một bước! Nếu tôi làm không được, anh muốn xử lý tôi thế nào đều được."
Mặc dù vệ sĩ đã đi đến gần cô rồi, nhưng cô vẫn không bỏ cuộc, hơn nữa còn thề thốt cực nặng.
"Khoan đã."
Thấy Diệp Ninh sắp sửa bị vệ sĩ xô đẩy ra ngoài, cuối cùng thì giọng nói lạnh nhạt của Mục Văn Hạo cũng lại vang lên lần nữa.
Diệp Ninh căng thẳng nhìn anh ta.
Mục Văn Hạo nhấn đầu điếu xì gà vào gạt tàn thuốc.
Tất cả mọi người đều đang chờ mệnh lệnh tiếp theo của anh ta.
"Tôi muốn xử lý thế nào cũng được?"
Nếu người phụ nữ này biết đây là nơi nào thì sẽ không dễ dàng nói ra lời nói này.
Diệp Ninh thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng thấy được chút hi vọng.
"Đúng vậy."
Cô trả lời vô cùng tự tin, trong đầu cô có một đống bài hát, thời thượng, cổ điển, cô tùy ý chọn đại một bài cũng làm cho cả đám người phải hết hồn.
Mục Văn Hạo híp mắt lại: "Cô làm sao để chứng minh?"
Diệp Ninh ngẩn ngơ nhìn anh ta, đầu óc của người đàn ông này có vấn đề sao? Chờ cô viết bài hát ra, Đường Uyển Như hát xong, không phải sẽ biết hiệu quả ngay sao?
"Tôi có thể viết bài hát ra ngay cho anh."
Đối với Mục Văn Hạo mà nói, chuyện làm ăn này chỉ có lợi không có hại.
Mục Văn Hạo đan mười ngón tay vào nhẹ, nhẹ ngàng gõ nhẹ, vài giây sau mới gật đầu với tên vệ sĩ đứng bên cạnh Diệp Ninh.
Không bao lâu sau, giấy và bút đều được đưa đến trước mặt Diệp Ninh.
Diệp Ninh không chút do dự nhận lấy, nhưng mà đứng sẽ không viết chứ được, trước bàn trà cũng chỉ có ghế sofa mà Mục Văn Hạo đang ngồi, cô đương nhiên cũng không thể đi qua đó ngồi được.
Cô dời mắt, đi về phía bàn làm việc bày cách đó không xa.