Trò chuyện một lát, đã đến mười hai giờ trưa.
Một đám người uống đủ, gọi ông chủ đến trả tiền.
Điều khiến Giang Cần không ngờ tới chính là, hai nam sinh kia không phải là loại đại oan chủng (ngu ngốc) như Tần Tử Ngang, thật đúng là chỉ trả tiền cho ly trà sữa của mình.
Ngược lại Quách Tử Hàng là tên ngốc, móc tiền sinh hoạt phí trong ngực ra định mời khách, kết quả bị Giang Cần ngăn cản.
Đại học còn chưa bắt đầu đã làm liếm cẩu, còn là liếm mấy cô gái không quen biết, cộng thêm hai nam, đây không phải là đại oan thuần chủng sao?
Cuối cùng, mỗi người đều ngoan ngoãn trả tiền của mình, chỉ có Giang Cần và ông chủ liếc nhau, yêu cầu đối phương xóa số 0.
- Bạn học, ly trà sữa của cậu vốn là 10 đồng, làm gì có số 0 mà xóa.
- Vậy tôi có thể trả 8 đồng được không?
- A... vậy, cũng được.
Nghe được đoạn đối thoại này, những người khác tất cả đều nhịn không được mà lộ ra ghét bỏ ánh mắt.
Sinh viên, mặc dù sinh hoạt phí không nhiều, nhưng một ly trà sữa mười mấy hai mươi đồng hẳn là trả nổi chứ?
Bộp!
Một tiếng vang nhỏ, Giang Cần lưu loát đập một tờ mười đồng mới tinh lên bàn.
- Không cần, 2 đồng còn lại tính tiền boa.
- ??????
Ông chủ bối rối, sinh viên Đại học Khoa học kỹ thuật Lâm Xuyên bối rối, mà Giang Cần lại nở nụ cười.
Ý nghĩa của cuộc sống là gì?
Tất nhiên là làm ra vẻ bất cứ lúc nào để an ủi những năm tháng dài và nhàm chán này.
thấy vậy, Hồng Nhan ngồi đối diện nhịn không được mà nghiêm túc đánh giá Giang Cần một cái, cô cảm thấy người này thật đúng là rất thú vị, nói chuyện có chừng mực còn chưa tính, còn ra bài không theo sáo lộ, hình như không giống với những nam sinh mà cô từng gặp.
Mà ba nam sinh bên cạnh thì như có điều suy nghĩ, thầm nghĩ loại trang bức nhỏ xảo diệu lại không tốn tiền này, về sau có nên cũng chơi thử hay không?
Hơn một giờ chiều, thời tiết đang nóng, mấy người bắt đầu thảo luận đi đâu ăn cơm trưa.
Giang Cần vỗ vai Quách Tử Hàng, tỏ vẻ mình sẽ không đi, hắn vốn không phải là sinh viên Khoa học kỹ thuật, cũng không thể ở lâu.
- Mọi người ăn ngon nha, tôi phải về trường trước.
Quách Tử Hàng lập tức luống cuống:
- Nghĩa phụ, tao không thể nếu không có mày, tao không thể nói chuyện với người mới quen.
Giang Cần phun một cái:
- Mày là đồ nhát gan, thật con mẹ nó làm mất mặt nghĩa phụ, giúp mày xã giao còn chưa tính, chẳng lẽ sau này tao còn phải giúp mày yêu đương?
- Nhưng mà... ngày mai mới chính thức nhập học, buổi chiều mày có chuyện gì vậy?
- Chiều nay Phùng Nam Thư đến trường, tao phải dẫn cô ấy đi dạo một vòng. nha đầu này không có khả năng làm quen với hoàn cảnh xa lạ. - trong lúc nói chuyện, Giang Cần lấy điện thoại di động ra, nhìn thời gian.
- Giang ca, sao tao lại có cảm giác mày đang nuôi một đứa con gái vậy?
Giang Cần nghe xong liền sửng sốt, cảm thấy lời này cũng không sai. nha đầu Phùng Nam Thư kia là sợ giao tiếp cộng thêm ngốc tự nhiên, thật giống như một tiểu cô nương chưa trưởng thành. Hắn là một đại thúc tứ tuần, nói là nuôi một cô con gái cũng không có bệnh.
Vì thế Giang Cần tạm biệt mọi người, ngồi xe buýt đi về phía Đại học Lâm Xuyên.
Sau khi đến trạm, Giang Cần vừa xuống xe đã thấy được cổng trường quen thuộc. nói là cổng trường, thật ra là một tòa kiến trúc hình tứ giác bất quy tắc, toàn thân thuần trắng, viết lên bốn chữ Đại học Lâm Xuyên, nói là uy vũ khí phách cũng được, nói là cảm giác nghệ thuật cũng được.
Bởi vì vừa mới khai giảng, người ở cổng trường học rất là nhiều, các loại tiếng ồn ào, tiếng la hét và tiếng còi xe vang lên không dứt bên tai. trong đó có tân sinh viên mang theo người nhà nhập học, cũng có học sinh cũ vừa mới trở về trường, thậm chí còn có hộ kinh doanh phụ cận nhìn thấy cơ hội, ngồi xổm ở cổng lớn bán chậu, chén, quần áo và các vật dụng sinh hoạt khác.
Tóm lại là một mớ hỗn độn.
Giang Cần không muốn chen chúc, liền ngồi ở trạm xe buýt, nhìn nữ sinh đại học người đến người đi, cùng với những bắp chân xinh đẹp trắng bóc và mông đầy đặn.
Nhưng một giây sau, dư quang của hắn liền thoáng nhìn thấy một cô gái quen thuộc, mà cô gái kia cũng với vẻ mặt kinh ngạc nhìn hắn.
- Giang... bạn học Giang Cần?
- Hồng Nhan, sao cậu lại tới đây?
Hai câu hỏi xuất hiện, hai người nhìn nhau, sau đó tất cả đều sáng tỏ.
Tốt lắm, đây đều là diễn.
rõ ràng mọi người là sinh viên Đại học Lâm Xuyên, lại trùng hợp quen biết nhau trong hội ái hữu bên Khoa học kỹ thuật, còn đều giả bộ là bạn học, kết quả thật sự là bạn học.
- Một lần nữa làm quen, Khoa luật Lâm Đại, Hồng Nhan.
- Học viện Tài chính Lâm Đại, Giang Cần.
Hồng Nhan kinh ngạc vì mình đoán đúng, sau đó liền nhịn không được mà cười:
- Sao cậu không nói ngay từ đầu? Còn nói mình là khoa khoa học kỹ thuật máy tính, diễn thật như vậy!
Giang Cần mỉm cười:
- Lớn lên quá đẹp trai, không giống học bá, sợ nói ra người ta không tin.