Sau khi đã xác nhận thuê tiểu viện chứa linh tuyền, hai bên nhanh chóng hoàn thành việc bàn giao.
Tu sĩ thanh niên hơi mập đã làm đúng như những gì gã từng nói, đã thay Lục Huyền lo liệu xong mọi việc lặt vặt, giúp cho hắn tiết kiệm được rất nhiều thời gian và sức lực.
Lục Huyền giao tiền thuê nửa năm, lập tức tiêu hao hơn một nửa số linh thạch, chỉ còn lại có một trăm sáu mươi viên.
Cũng may Linh Huỳnh Thảo đã lần lượt tiến vào giai đoạn trưởng thành, còn có mười bốn trái Thực Nguyệt Quả trước đó chưa bán, cho nên tạm thời không lo lắng sẽ xuất hiện tình huống thiếu hụt linh thạch.
Tiểu viện mới đang tạm thời dùng trận pháp phòng hộ nhất phẩm được bên cho thuê cung cấp sẵn, trận bàn then chốt đã được bàn giao cho Lục Huyền, chỉ cần hắn thoáng điều chỉnh một chút trận văn phía trên, là những tu sĩ khác sẽ khó tiến vào bên trong đình viện, chỉ có thể cậy mạnh phá trận, hoặc là có một tu sĩ am hiểu trận pháp đi tới phá giải.
Bởi vậy, Lục Huyền đã quyết định sẽ dùng trận pháp phòng hộ miễn phí với tác dụng có hạn này trước, chờ sau khi tình hình kinh tế dư dả, lại đổi một cái trận pháp chỉ thuộc về riêng mình sau.
Trong tiểu viện trước đó, Lục Huyền nhìn đống linh thực trong viện, trong lúc nhất thời thực sự cảm thấy không nỡ. Cái tiểu viện này này đã cùng hắn trải qua biết bao nhiêu chặng đường trong cuộc sống, tu luyện, sinh hoạt, bồi dưỡng linh thực, mỗi một chỗ đều lưu lại vô số hình ảnh ấn tượng sâu sắc.
Linh thực trong linh điền, bắt đầu từ nhất giai, rồi đế hai gốc Thực Nguyệt Thụ, sau khi quầng sáng màu trắng xuất hiện, đã tăng thêm một gốc Xích Vân Tùng nhất phẩm, một gốc Kiếm Thảo nhị phẩm cùng với Ám Tủy Chi nhị phẩm.
"Cái cũ không đi, cái mới sẽ không đến." Hắn bình tĩnh lại, bắt đầu lạc quan suy nghĩ.
Quá trình dọn nhà tương đối đơn giản, hắn cũng không có nhiều y phục và đồ dùng hàng ngày, mà những thứ như đan dược, phù lục, pháp khí càng không cần phải nói, một cái túi trữ vật là đủ rồi.
Chủ yếu là có hai vấn đề khó giải quyết.
Một là linh thực trồng trọt trong linh điền. Linh thực là vật sống, trong túi trữ vật chỉ đựng được vật chết, nếu như cưỡng ép bỏ chúng vào trong đó, sợ rằng sinh cơ của chúng sẽ nhanh chóng trôi mất hơn một nửa. Lục Huyền chỉ có thể chọn cách đào cả linh thực lẫn linh nhưỡng ra, lại dùng tốc độ nhanh nhất dời đến đình viện mới mà thôi.
Dù làm như vậy, cũng sẽ ảnh hưởng tới linh thực, nhưng hắn vẫn luôn nắm giữ trạng thái tức thời của linh thực, sẽ nhanh chóng điều chỉnh và khôi phục lại sức sống cho chúng nó.
Lại nói đến đám linh thực trong linh điền, trong khoảng thời gian này, lại có bốn cây Linh Huỳnh Thảo thành thục, chúng đã mang đến cho Lục Huyền tổng cộng là một năm tu vi, cùng với kinh nghiệm của Địa Dẫn Thuật và 《 Canh Kim Kiếm Quyết 》 mỗi thứ một cái.
Còn lại mười cây linh thực ước tính sẽ trưởng thành trong vài ngày tới, thay vì mang chúng đến linh điền mới, Lục Huyền đã dự định sẽ đợi chúng thành thục mới hái.
Còn Xích Vân Tùng, Kiếm Thảo và Ám Tủy Chi, kích thước mấy thứ này khá nhỏ nhưng giá trị quý hiếm, Lục Huyền đã dự tính sẽ đào cả ba loại linh thực này lên rồi chuyển chúng đến linh điền mới.
Hai gốc Thực Nguyệt Thụ có thể tích thực sự quá lớn, lại còn lâu mới đến thời gian thành thục tiếp theo, hơn nữa vốn dĩ chúng không phải linh thực phẩm cấp cao, lại chiếm diện tích lớn. Bởi vậy sau khi suy nghĩ đắn đo, Lục Huyền đã quyết định sẽ đưa chúng cho nhà Trương Tu Viễn, chờ sau này, hắn sẽ trồng linh thực phẩm chất cao hơn trong mảnh linh điền mới.
Một cái vấn đề khác là nên xử lý tiểu viện này như thế nào.
Xét cho cùng, hắn mới giao tiền thuê ba mươi linh thạch xong, nếu cứ thế bỏ đi sẽ rất lãng phí. Nhưng hắn lại không có sức lực để tới tới lui lui giữa hai tiểu viện này, chỉ có thể đặt trọng tâm vào đình viện mới.
Ngược lại, nếu như giao tiểu viện này cho thê tử của Trương Hồng xử lý, hắn lo lắng thứ này có thể sẽ dẫn đến tai họa vô cớ cho họ.
Một gã tu sĩ Luyện Khí trung cấp chết trong sân, khó mà trôi đi êm thấm được.
"Chỉ có thể hạ giá, cho tán tu khác thuê thôi."
Hắn tìm kiếm mấy ngày trong chợ tán tu, đã tìm được một tu sĩ Luyện Khí tầng hai, cho đối phương thuê lại với giá bốn linh thạch ba mươi toái linh mỗi tháng.
"Lãng phí linh thạch như vậy, quá là đau lòng mà."
Nhận được tiền thuê do tu sĩ kia trả, Lục Huyền lập tức cảm giác đống thịt trên người mình vừa bị cắt đi một khối.
Xử lý xong tiểu viện, trước khi rời đi, hắn đã tới Trương gia, chào tạm biệt Từ Uyển cùng với Trương Tu Viễn.
"Cái gì? Tiểu Lục thúc, thúc dọn ra ngoài ư?" Sau khi Lục Huyền nói bản thân sắp dọn ra khỏi nơi này, Trương Tu Viễn lập tức lộ vẻ mặt khiếp sợ, cậu bé còn nắm chặt lấy tay hắn không buông.
Từ Uyển ở bên cạnh cũng lộ vẻ kinh ngạc không thôi, nhưng sau đó dường như đã nghĩ tới điều gì, nàng khẽ gật gật đầu.