Chương 47

Tiểu Trù Nương Nhà Thợ Săn

Thục Quốc Thập Tam Huyền 25-12-2024 10:45:17

Khăn trải giường cùng vỏ chăn dính bẩn, hắn một đại nam nhân lại nguyện ý đi giặt? Cho dù nội tâm có chút kích động nhảy nhót, nhưng Thẩm Vãn Tịch vẫn là chưa thể tiếp thu, vừa rồi đến nàng cũng không muốn cho người đàn ông nhìn đến uế vật của chính mình, thứ hai là từ xưa đến nay chưa từng có tiền lệ người đàn ông nào giặt giúp nữ tử thứ này. Nói ra sẽ bị người chê cười. Huống chi, trước đây nàng còn nghe Nguyệt ma ma bên cạnh nói qua, nam tử thấy uế vật của nữ tử sẽ đánh mất vận khí, sau này sẽ gặp nhiều xui xẻo. Nàng tuy rằng không phải người mê tín, nhưng tâm lý đối với loại sự tình này vẫn sẽ có chút vướng mắc. Vô số ý nghĩ nhỏ nảy sinh trong lòng giống như đám cỏ dại chui ra sau cơn mưa xuân vậy, Thẩm Vãn Tịch nhìn chằm chằm hồi lâu vào chân phải không thể tùy ý nhúc nhích của mình, chau mày nói lời từ chối: "Ngày mai huynh giúp ta kéo lên một thùng nước giếng, chính ta chậm rãi giặt đi". Lúc trước ở trong phủ, ngoại trừ ngẫu nhiên cùng a nương học nấu cơm, còn quần áo ngược lại chưa từng giặt, tuy nhiên một ít quần áo giặt sạch cũng không khó lắm, chỉ là gột rửa khăn trải giường cùng vỏ chăn dường như muốn phí chút khí lực. Huống chi vẫn là dính máu, càng không thể để Vân Hoành đi giặt. "Không cần", Vân Hoành lạnh lùng đáp "Nàng muốn làm chân bị thương, rồi lại băng bó lần nữa?" Thẩm Vãn Tịch lập tức liền không dám nói tiếp. Vân Hoành thấy nàng do do dự dự, nguyên bản trong lòng buồn bực mất kiên nhẫn, nhưng khi nghe nàng nói âm thanh mềm mại yếu đuối giống như có gió mát phất qua lồng ngực, vừa đúng quét sạch hết mọi phiền muộn trong lòng hắn. Hắn đi đến bên giường đem vỏ chăn dính bẩn tháo xuống, tính cả quần áo bẩn của nàng cùng nhau ném vào một góc. Về phần ruột chăn, kiểm tra một vòng cũng không thấy có vết máu liền bị hắn gấp gọn cho vào trong ngăn tủ. Thiếu đi một cái chăn, trên giường bỗng chốc rộng rãi rất nhiều. Vành tai Thẩm Vãn Tịch đột nhiên nóng lên, như là mùa hè chọc phải ong đốt, cả người cực kì khó chịu. Vân Hoành trầm mặc một lát,"Bên ngoài dính bẩn, nàng ngủ bên trong đi".