Đại học C có tổng cộng ba nhà ăn, giữa trưa, Tô Trầm Ngư đã đi gặp vị fan hâm mộ giàu có của mình trên tầng ba của nhà ăn thứ ba.
Tô Trầm Ngư bước vào phòng ăn riêng trên tầng 3 của nhà ăn thứ 3, nơi này được trang trí rất xa hoa, là nơi ăn uống của các cặp đôi, lãnh đạo và giáo viên.
Tô Trầm Ngư bước vào phòng riêng nhỏ ở tầng 3, nghe nói ông chủ đại gia là fan của cô đã đang chờ bên trong.
Cô nhìn thấy một người đàn ông cao lớn, gầy gò với đôi chân dài, trông có vẻ là một người đẹp trai.
Khi nghe thấy tiếng động, người đàn ông từ từ quay đầu lại. Khi nhìn thấy mặt người đó, cảm giác đầu tiên của Tô Trầm Ngư là - tái nhợt.
Vị fan hâm mộ giàu có này trông có vẻ như đang mắc bệnh nặng, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy trắng, khiến đôi môi đỏ của người đó trở nên giống như yêu dị.
"Anh Mạc?" Tô Trầm Ngư lên tiếng trước. Chủ nhiệm khoa nói fan hâm mộ giàu có này họ Mạc, nhưng không biết tên cụ thể là gì.
"Mời ngồi." Anh Mạc giơ tay lên.
Tô Trầm Ngư kéo ghế ngồi xuống, thấy mặt người đối diện bày tỏ một chút áy náy : "Thành thật xin lỗi, thực ra việc quyên góp thư viện chỉ là hành động của cá nhân tôi. Mặc dù tôi là fan hâm mộ của cô, nhưng tôi không mượn chuyện này mà ép cô đến gặp tôi. Nếu việc gặp mặt này khiến cô cảm thấy không thoải mái thì hãy nhận lời xin lỗi của tôi."
"Tôi không cảm thấy không thoải mái." Tô Trầm Ngư có chút ngạc nhiên, không ngờ đối phương lại nói như vậy, người này dường như thực sự là fan hâm mộ của cô.
"Nếu vậy thì tôi yên tâm rồi." Anh Mạc mỉm cười nhẹ nhàng, khuôn mặt tái nhợt vì bệnh tật bỗng có chút thần thái khác, dễ khiến người ta liên tưởng đến tám chữ: khiêm khiêm quân tử ôn nhuận như ngọc .
"Tôi tên là Mạc Đình, trong nhà đứng thứ hai, nếu không ngại thì cứ gọi tôi là Mạc Nhị."
Bữa trưa tiếp theo không có chút ngượng ngùng nào, vị fan hâm mộ giàu có này rất biết cách nói chuyện, giữ chừng mực vừa phải, không quá nhiệt tình cũng không để buổi trò chuyện rơi vào tẻ nhạt, biệt chọn những chủ đề mà Tô Trầm Ngư quan tâm, các món ăn gọi ra cũng hợp khẩu vị của cô.
Sau đó Mạc Nhị nói với cô, thực ra anh ấy mắc bệnh nan y, vừa trải qua một cuộc phẫu thuật lớn, mặc dù đã sống sót nhưng bất cứ lúc nào cũng có thể đến gặp Diêm Vương, vì vậy trong lúc còn sống, anh ấy muốn làm những việc mình muốn làm.
Chẳng hạn như vì thần tượng mà quyên góp một thư viện.
Đối diện với một fan hâm mộ giàu có mắc bệnh nan y, Tô Trầm Ngư cảm thấy các món ăn trước mặt không còn ngon như trước nữa, chì có thể gượng gạo an ủi một câu "người tốt sẽ có trời giúp đỡ", không ngờ sắc mặt của anh ấy lại xấu đến vậy, hóa ra là mắc bệnh nặng.
Khi nói chuyện với anh ấy, cô cũng có chút cẩn thận.
Sau bữa ăn, Mạc Nhị có chút ngại ngùng lấy ra một tấm bưu thiếp của Tô Trầm Ngư, xin chữ ký.
Tô Trầm Ngư lập tức ký tên của mình, khi trả lại, cô mỉm cười: "Không chụp ảnh chung à?"
Mạc Nhị có chút ngạc nhiên vui mừng: "Được không?"
"Tôi rất chiều fan đấy."
Hai người đứng cạnh nhau, Mạc Nhị cầm điện thoại chụp ảnh chung của hai người, Tô Trầm Ngư thấy anh a cười nhẹ, dường như rất thoả mãn
"Tôi đi trước nhé?" Tô Trầm Ngư thầm thở dài một tiếng, một fan hâm mộ giàu có lịch sự lại mắc bệnh nan y, thực sự khiến người ta cảm thấy tiếc nuối, cô nói: "Anh nhớ giữ gìn sức khỏe."
"Cảm ơn, tôi sẽ làm vậy." Mạc Nhị gật đầu, khi Tô Trầm Ngư đi đến cửa, anh ấy lại gọi một tiếng: "Trầm Ngư."
Tô Trầm Ngư quay đầu lại, thấy Mạc Nhị có chút do dự nói: "Cái đó... Tôi đã suy nghĩ rất nhiều, tôi có thể làm trợ lý của cô không?"
Tô Trầm Ngư: "?"
"Xin đừng hiểu lầm, tôi không có ý gì khác." Mạc Nhị vội vàng bổ sung: "Đây cũng là một nguyện vọng của tôi, cô không cần phải trả lương... Nếu không được, cũng không sao."
Nhìn thấy trên khuôn mặt tái nhợt của đối phương hiện lên vẻ thất vọng đang cố gắng giấu đi, Tô Trầm Ngư nói: "... Anh chắc chắn chứ?"
"Chắc chắn tôi sẽ không gây phiền phức cho cô." Mạc Nhị nghiêm túc nói: "Tôi sẽ là một fan hâm mộ kiêm trợ lý đủ tiêu chuẩn."
Một fan hâm mộ giàu có làm trợ lý miễn phí?
Tô Trầm Ngư nghiêng đầu nhìn người đàn ông yếu ớt trước mặt, nói một câu khiến người ta ngạc nhiên: "Mạc Nhị, chẳng lẽ anh định theo đuổi tôi?"
Phản ứng của cô khiến Mạc Nhị ho khan, lắc đầu liên tục.
Chương 40: Lục Trà Tứ Thập Bộ
Đào Đào cảm thấy rất xác suất mình mất chén cơm này rất lớn. .
Bởi vì, Trầm Ngư có thêm một trợ lý, hơn nữa còn miễn phí.
Vị trợ lý này gia đình giàu có, là fan trung thành của Trầm Ngư, đồng thời, anh ấy còn mắc bệnh nan y, sức khỏe không tốt, muốn trong những ngày còn sống làm những việc mình thích, và điều anh ấy muốn làm, chính là trở thành trợ lý của Tô Trầm Ngư, như vậy có thể tiếp xúc gần gũi với thần tượng của mình.
Kể từ khi vị trợ lý mới xuất hiện, việc đầu tiên anh ấy làm là thay thế chiếc xe bảo mẫu đưa đón Tô Trầm Ngư đi làm, hiện tại Tô Trầm Ngư chưa ký hợp đồng với công ty, Mặc dù Cảnh Điền và Đào Đào là do Bạc Lương Hoà sắp xếp cho cô, nhưng họ không biết đây là chỉ định của Bạc Lương Hoà, họ vốn là nhân viên của công ty giải trí thuộc tập đoàn Tín Thượng, nhận lệnh từ cấp trên mới đến hỗ trợ Tô Trầm Ngư.
Chiếc xe bảo mẫu cũng là loại thấp nhất do công ty cung cấp.
Chiếc xe mà trợ lý mới trang bị là loại xe nhà di động, bốn chữ, siêu cấp sang trọng, gần như là một căn hộ nhỏ, còn có tài xế và vệ sĩ chuyên nghiệp. Cô nghi ngờ rằng vệ sĩ không phải bảo vệ Trầm Ngư, mà là vị trợ lý mới này.
Trang bị đi lại đã thay đổi, sau đó là chỗ ở, nếu đi công tác phải ở khách sạn thì đều do trợ lý mới chi trả, vì anh ấy không chấp nhận những phòng tiêu chuẩn bình thường mà Đào Đào chọn.
Tối thiểu cũng phải là phòng suite nhỏ bình thường.
Sau đó là ăn uống, nhất định phải là những món ăn tinh tế, tuyệt đối không phải là những hộp cơm bình thường.
Đây đâu phải là trợ lý mà giống như là một bảo mẫu trong cuộc sống, và Tô Trầm Ngư chính là cô công chúa nhỏ được bảo mẫu chăm sóc.
Đào Đào gần như không còn đất dụng võ, trái lại còn giống như đang cùng Tô Trầm Ngư hưởng thụ.
Thật lòng mà nói, nếu không phải vì trợ lý thể hiện rõ ràng không có chút yêu mến nào, hoàn toàn là sự yêu thích của fan hâm mộ dành cho thần tượng, Đào Đào còn nghĩ rằng vị trợ lý giàu có này thực tế đang ngấm ngầm theo đuổi Trầm Ngư.
Bởi vì đôi khi, cô ấy cảm thấy ánh mắt mà trợ lý mới nhìn Trầm Ngư, giống như ánh mắt của một người cha già nhìn con gái bảo bối của mình.
Tất nhiên Tô Trầm Ngư không từ chối cuộc sống xa hoa này, nhưng cuộc sống này do Mạc Nhị cung cấp miễn phí, thì lại có chút không đúng. Tuy nhiên, Mạc Nhị thành thật đưa ra câu trả lời, cuộc sống xa hoa này không phải là vì Tô Trầm Ngư, mà là vì chính anh ấy, Tô Trầm Ngư chỉ là người được hưởng ké mà thôi.