Chương 47 - May Mắn Sắp Hết

Quốc Vương

Tân Hải Nguyệt 1 08-11-2023 21:24:39

Khi rủi ro và lợi ích không tỷ lệ thuận với nhau thì đương nhiên sẽ không có người tới. Vì chẳng ai có thể ngờ rằng đám quý tộc của quân đoàn số 5 lại còn biết chơi như vậy, kéo bè kết đảng ra ngoài ăn cướp, chỉ để lại một mình Hudson giữ nhà? Mộng phát tài bị nghiền nát, Hudson chỉ có thể nhìn về phía đám quân giới chỉ dùng được một lần kia để đền bù một chút nội tâm đau đớn. ... Lạc Diệp trấn. Sau một phen tranh đoạt, cuối cùng thì phản quân cũng bị đánh sụp đổ, cuộc chiến kết thúc. Thu phục được một thị trấn nhỏ, nhưng Kỵ sĩ Chels lại không thể cao hứng nổi. Thật sự là quá sạch sẽ, đừng nói là kim ngân tài bảo, ngay cả kho lúa cũng đã bị phản quân đốt cho một mồi lửa. Nếu như không phải bọn hắn phản ứng đủ nhanh, kịp thời từ trong liệt hỏa cướp lại một số lương thực chưa bị cháy thì chuyến này xem như công cốc rồi. Rõ ràng là phản quân cũng đã chuẩn bị từ trước, sau khi biết là không thể giữ được Lạc Diệp trấn thì đã di dời vật tư sang nơi khác. Nhìn thấy đám dân trấn đang quỳ xuống đất nghênh tiếp, Chels bị ép phải dập tắt tâm tư cướp bóc. Không có cách nào, nhóm người trước mắt này có già có trẻ, ông ta thật sự không xuống tay được. Đương nhiên, quan trọng nhất vẫn là đám người trước mắt này quá nghèo, thật sự là chẳng có chất béo gì. Cho dù là kéo ra ngoài xem như nô lệ để bán thì cũng chẳng có người hỏi thăm. "Quân đoàn trưởng các hạ, rõ ràng là phản quân đã có chuẩn bị từ trước, bây giờ chúng ta nên làm cái gì?" Nam trước Machell khổ tâm hỏi. Mạo hiểm lớn như thế để ra ngoài ăn cướp, vậy mà chỉ thu hoạch được một đống lương thực, trông cứ như mọi người rất thiếu lương thực vậy. Nơi này không phải vùng đất hoang sơ như Tây Bắc, Những người ở đây đều là lãnh chúa thuộc tỉnh Đông Nam, nơi được ví như "kho lúa của vương quốc", ai mà chẳng có vài cái kho chứa thóc chưa? Nói một câu không dễ nghe, cho dù là trong hai ba năm đều không thu được một hạt lương thực nào thì tất cả mọi người ở đây đều không phải chịu đói. Lúc khác thì cũng thôi đi, nhưng lần này bọn họ mạo hiểm lén lút chạy ra ngoài cướp bóc. Mang theo chồng lương thực này lên đường thì còn gì là tính cơ động nữa. Chels nhíu mày, sắc mặt âm trầm nói: "Nhiều lương thực như vậy, chúng ta chắc chắn là không mang theo được rồi. Nể mặt của Thần Hi chi chủ, dứt khoát liền để lại cho đám người này đi." "Hiện giờ cách cuộc chiến ở cứ điểm Ethel cũng chỉ mới 5 ngày mà thôi. Cho dù quân phản loạn có chuẩn bị từ trước thì cũng không thể nào di dời toàn bộ vật tư đến hang ổ của chúng nhanh như vậy được." "Cứ tiếp tục đi tới trạm tiếp theo đi, nếu như không có thu hoạch liền đổi hướng về phía thành Dadir. Cho dù là không có thu hoạch thì cũng có thể kịp thời tụ tập với đội vận lương." Đám quý tộc đều không do dự gì, nhao nhao biểu thị đồng ý. Tới cũng đã tới rồi, không thể đi một chuyến tay không được. Không cướp một chút trở về thì đời nó không nể. Sau đó, quân đoàn thứ 5 lại tiếp tục lên đường. Có thể nói là "tới cũng vội vàng, đi cũng vội vàng. Khẽ vung ống tay áo, không mang đi một miếng bánh mì." Thấy các lão gia quý tộc đã rời đi, các lĩnh dân bị mất đi ràng buộc liền lập tức tỉnh táo, nhao nhao gia nhập vào trong đội ngũ cướp lương. Một ông lão đói đến mức không chịu được nên đã trực tiếp hốt lên một nắm lúa mì đen đã được nấu chín nhét vào trong môm nhai, sau đó lao ta liền bắt đầu miệng sùi bọt mép. Đây chỉ là một cái bắt đầu, sau khi những tên lĩnh dân khác ăn những lương thực này xong cũng lần lượt ngã xuống đất. "Trong lương thực có độc!"... Có lẽ là vì thần may mắn đã rời đi, khi Hudson vừa hạ lệnh xây dựng cơ sở tạm thời, chôn nồi nấu cơm thì nhìn thấy kỵ binh Griffin đã bay vòng ở phía trên doanh trại. Trực giác nói cho Hudson biết, chuyện quân đoàn số 5 ra ngoài ăn cướp đã bị bại lộ . Không còn cách nào, mặc dù hắn dốc hết toàn lực yểm hộ, nhưng cuối cùng vẫn bị lộ ra chân tướng. Vì tranh thủ cho đồng minh có thật nhiều thời gian ăn cướp, cũng vì sự an toàn của đội vận lương, Hudson đã cố gắng áp chế tốc độ hành quân. Mỗi ngày đều chỉ hành quân vào buổi sáng, buổi trưa liền bắt đầu xây dựng cơ sở tạm thời. Một nửa thời gian của buổi chiều dùng để huấn luyện đội ngũ, một nửa thời gian còn lại thì đang truyền bá tư tưởng. Toàn bộ thời gian trong ngày đều được sắp xếp xong, không cho mọi người có thời gian để suy nghĩ lung tung. Hudson đã tính xong, dựa theo tốc độ hai mươi dặm một ngày như hiện giờ thì chỉ cần sáu ngày là có thể đến thành Dadir, đúng lúc có thể cung ứng lương thảo cho quân đội chủ lực. Chuyện này thật sự là ngươi tốt, ta tốt, mọi người tốt. Ai biết Bá tước Pierce nghĩ gì mà lại đột nhiên phái Kỵ sĩ tới thúc giục quân đoàn số 5 gia tăng tốc độ hành quân. Quân đoàn trưởng không ở đây, cho nên chỉ có thể do Hudson đứng ra tiếp đãi. Mặc dù hắn đã viện một cái cớ mà hắn tự nhận là không chê vào đâu được, nhưng dọc đường lại chẳng gặp phải một vị quý tộc nào, ai cũng biết là chuyện này không bình thường. Nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, tên kỵ binh Griffin trước mặt này chính là vị Kỵ sĩ đã trở về "báo cáo" kết quả vào ngày hôm qua. Độ cao không đến 10m, cho dù là cung tiễn thủ kém cỏi nhất cũng có thể bắn hạ tên kỵ binh này. Hudson do dự một chút rồi cuối cùng vẫn dập tắt tâm tư giết người diệt khẩu. Giữ bí mật ở trước mặt nhiều người như vậy thật sự là quá khó khăn. Phản quân cũng không có kỵ binh Griffin, muốn nói là ngộ thương cũng sẽ không có người tin! Đối với quý tộc mà nói, việc dối trên gạt dưới cũng chỉ là thao tác cơ bản. Cho dù chuyện này có bị bại lộ thì cũng phải do toàn bộ quân đoàn số 5 đồng thời chịu trách nhiệm.