Chương 5 -

Nhật Ký Nuôi Con Ở Cổ Đại

Nguyên Nguyệt Nguyệt Bán 09-02-2024 18:50:38

Lâm Hàn trở tay chống đất, ổn định thân thể, "Ta không có việc gì." Tùy tiện chỉ một nha hoàn, "Mệnh phòng thu chi nhanh chóng tới gặp ta." Bốn nha hoàn nhìn nhau, chuyển sang nhìn Sở Dương, chờ cậu bé chỉ thị. Tiểu Sở Dương thấy nàng không chết, nhẹ nhàng thở ra, "Ngài lại muốn làm gì?" "Dăm ba câu giải thích không nói rõ ràng được." Trước mạt thế, tính tình Lâm Hàn đã không được tốt, nhưng vì sinh hoạt vẫn luôn áp chế bản tính, thế cho nên người biết nàng hay không biết nàng đều cho rằng nàng là người hiền lành. Mạt thế ập đến, cha mẹ dẫn theo em trai và bạn gái cậu ta rời đi, vứt bỏ Lâm Hàn, Lâm Hàn muốn sống, càng không muốn ủy khuất bản thân mình, liền biến thành bạo long, ai cũng không thể ăn hiếp. Đi vào cổ đại nhờ phúc của hai vị nô bộc độc ác kia, Lâm Hàn lại áp chế bản tính, không chỉ học được ngoài cười nhưng trong không cười, còn học được ký năng mà kiếp trước vẫn luôn khinh thường —— gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói tiếng quỷ. Đối mặt với chỉ trích của một đứa nhóc, Lâm Hàn không trả lời lại một cách mỉa mai, cũng không quăng cho cậu bé một cái tát, mà là lấy ra sự kiên nhẫn đã luyện ra từ mấy năm trước, "Bên trong rương của ta có rất nhiều vàng bạc, đồ nữ trang cần sắp xếp nhập kho, không gọi phòng thu chi tới cũng được, bảo nàng đi lấy chìa khóa nhà kho tới đây." Lúc Sở Dương giới thiệu bản thân giống như một ông cụ non, nhưng cậu bé rốt cuộc chỉ mới bảy tuổi, Lâm Hàn nói đường hoàng, tiểu hài tử liền tin, "Mau đi!" Nha hoàn lộ vẻ mặt chần chờ. Lâm Hàn trong lòng buồn bực, đại tướng quân không ở trong phủ, ba huynh đệ Sở Dương chính là chủ tử trong phủ, sao đến Sở Dương cũng không sai được nàng ta. "Đến lời con nói mà nàng ta cũng không nghe?" Lâm Hàn ra vẻ kinh ngạc. Sắc mặt tiểu hài tử tức khắc trở nên rất khó coi, đôi tay chống nạnh, nâng cằm, "Muốn ta nói cho cha có phải hay không?" Nha hoàn kia chần chờ một lát, sau đó đứng dậy rời đi. Lâm Hàn nhìn nha hoàn bước đi vội vã, lại nhìn cái bàn còn chưa thu thập sạch sẽ, nếu những người này đến cả lời Sở Dương nói cũng không nghe, vậy đầu bếp cũng sẽ qua loa cho xong. Nhưng mà, hương vị đồ ăn tuy nói không có cách nào so sánh với mấy món mà Lâm Hàn đã ăn trước khi mạt thế đến, nhưng cũng có tâm hơn trong phủ Thừa tướng làm. Đầu bếp không dám qua loa, chứng minh trong phủ có người bọn họ sợ hãi. Lâm Hàn đột nhiên nghĩ đến quản gia mà Sở Dương có nhắc tới. "Các nàng có phải chỉ nghe lời cha con không?" Lâm Hàn liếc mắt nhìn một nha hoàn còn đang thu thập chén đũa, có thâm ý khác mà hỏi. Sở Dương hơi lắc đầu, "Không phải. Các nàng cũng nghe quản gia." "Quản gia?" Quả nhiên không ngoài dự đoán của nàng. "Phu nhân tìm ta?" Lâm Hàn theo tiếng nhìn thấy một nam tử thân cao năm thước, cũng khoảng 1 mét 65, người mặc y phục màu vàng nói chuyện đi vào. Nàng nhíu mày lại, nhớ tới một sự kiện, lúc trước nàng vẫn luôn ở huyện Phượng Tường, không học qua quy củ, tới phủ Thừa tướng rồi, người cha hờ của nàng liền thỉnh người dạy nàng quy củ. Lâm Hàn nghe bà tử dạy nàng quy củ nhắc tới, màu sắc mà hoạn quan mặc bao gồm, xanh, đỏ, vàng, trắng và đen. Bình dân thì lấy màu sắc rực rỡ. Lâm Hàn lo lắng bà ta dạy lung tung, từng cẩn thận quan sát, nha hoàn phủ Thừa tướng toàn mặc màu nhạt. Nam phó đa phần mặc màu nâu có khả năng chịu bẩn. Dựa theo quy củ của phủ tướng quân, quản gia không tư cách mặc y phục màu vàng. Còn có nữ quản sự phủ Thừa tướng có việc bẩm báo đích mẫu của nàng đều là đứng ở ngoài cửa trước, sau khi được cho phép mới đi vào bẩm. Quản gia là một nam tử, nàng là phu nhân đại tướng quân mới cưới, dù chưa bái đường, cũng là chín khanh chi nhất Thái Thường nghênh vào cửa. Toàn bộ thành Trường An người có vinh hạnh này chỉ có hoàng gia công chúa. Không xem mặt mũi hoàng đế, không đề cập tới nam nữ khác biệt, chỉ cần một thừa tướng, quản gia cũng phải cho nàng tôn trọng tương xứng.