Gạt bỏ những tâm tư hỗn loạn, Hạ Triết bắt đầu nỗ lực vì kế sinh nhai, việc đầu tiên chính là tạo ra một kịch bản có thể khiến Lãnh Cầm tin phục.
Không phải khoác lác, hắn chính là đứa trẻ toàn năng nhất trong lịch sử cô nhi viện, có thể khiến một đám nhóc quậy phá tin phục và trung thành, bản lĩnh đâu chỉ có nắm đấm.
Mỗi dịp nghỉ đông và nghỉ hè, đều có các vị sư phụ về âm nhạc, mỹ thuật đến dạy nghĩa vụ, ai nấy đều khen hắn một câu là có thiên phú!
Hàng năm cô nhi viện còn nhận được lượng lớn sách quyên tặng, có cuốn nào mà hắn chưa từng xem qua!
Hạ Triết cảm thấy bản thân cũng coi như là đọc rộng hiểu nhiều, tập hợp tinh hoa của bách gia, đương nhiên trước khi rời khỏi cô nhi viện, hắn vẫn còn một số thiếu sót, ví dụ như trong số sách được tặng hàng năm, không hề có loại tiểu thuyết 18+ hay truyện tranh người lớn, nhưng trong thời gian học đại học, hắn đã thành công bù đắp khiếm khuyết này!
"Trinh thám suy luận, chuyện nhỏ!" Hạ Triết suy nghĩ một hồi, nhớ tới tối qua bản thân ngủ không ngon giấc, quyết định nằm trên ghế sô pha chợp mắt một lát.
Không ngờ một giấc này lại kéo dài đến tối, bụng đói cồn cào tỉnh dậy, Hạ Triết vừa mở mắt, liền thấy Lãnh Cầm khoanh tay đứng bên cạnh ghế sô pha nhìn hắn.
Không cho đối phương bất kỳ cơ hội chất vấn, chỉ trích nào, Hạ Triết cao giọng: "Kịch bản ta đã nghĩ xong rồi!"
Vốn tưởng rằng sẽ chuyển dời sự chú ý của Lãnh Cầm, ai ngờ đối phương căn bản không mắc bẫy: "Giả tạo, tối qua chắc hẳn ngươi mất ngủ, sáng tác kịch bản trò chơi hoàn chỉnh nào phải chuyện một sớm một chiều, ta cho ngươi một tuần, ngươi có thể đưa ra một khung truyện xuất sắc, ta liền coi như ngươi qua cửa."
Hạ Triết nghi hoặc: "Vậy ý ngươi đến đây... ?"
Lãnh Cầm lấy ra hai lọ nhỏ giống như nước uống đưa cho hắn: "Tiện đường mang cho ngươi hai bình dinh dưỡng dịch, nói thật, trong khu dân nghèo, kẻ yếu ớt như ngươi cũng là số ít, gia cảnh ngươi thế nào, chỉ có một mình ngươi?"
Hạ Triết tò mò nhìn dinh dưỡng dịch trong tay, đột nhiên hiểu ra, loại quan tâm và đồng tình này, sao giống như nhặt một con mèo hay một con cún về nuôi vậy.
Thật là quá đáng!
Bất quá hắn cũng sớm qua rồi cái thời kỳ phản nghịch bị loại thiện ý này chọc tức lòng tự trọng, bình tĩnh trả lời: "Không có người nhà, chỉ có ta."
"Xin lỗi." Lãnh Cầm áy náy nói, sau khi trầm mặc một lát, đột nhiên đề nghị,"Nếu ngươi nghĩ không ra kịch bản hay, ta có thể sắp xếp cho ngươi những vị trí khác."
Hạ Triết lúc này không phục: "Ý gì đây, ngươi đang đồng tình ta sao, ta nói cho ngươi biết, ta là kẻ có tài cán thực sự, ngươi ngồi đây, ta kể cho ngươi nghe một câu chuyện."
Lãnh Cầm lúc này mới phát hiện, Hạ Triết cũng không chìm đắm trong cảm xúc tự oán tự trách, vẫn có loại sức sống và hoạt bát hoang dại sinh trưởng như lần đầu gặp mặt.
Tính cách như vậy nàng không ghét.
Ngồi xuống ghế sô pha, Lãnh Cầm cười nói: "Ta đang nghe, ngươi kể đi."
"Khụ khụ, vậy ta bắt đầu kể đây, câu chuyện này xảy ra ở thời đại có chút xa xưa, nhân vật chính của câu chuyện ta tạm thời gọi là Tiểu Hạ..." Hạ Triết vẫn rất giả tạo, thấy Lãnh Cầm ánh mắt quái dị, hắn giải thích,"Ngươi làm cái ánh mắt gì vậy, không phải nói về ta, tên của nhân vật chính là Hạ Lạc Khắc.
Nhưng câu chuyện phải bắt đầu từ một nhân vật khác, người này tên là Hoa Sinh, một quân y giải ngũ vì bị thương.
Vừa rời khỏi chiến trường, Hoa Sinh có chút khó thích ứng với cuộc sống vô công rồi nghề..."
Hạ Triết vừa kể chuyện, vừa lẩm bẩm trong lòng: "Ta không tin, Conan Doyle không được, ta còn có Matsumoto Seicho và Agatha Christie, hôm nay không khiến ngươi tâm ngứa ngáy khó ngủ, ta liền... chính là ngươi có vấn đề về gu thưởng thức!"
Lãnh Cầm rất nhanh liền ý thức được, câu chuyện này hẳn là kịch bản mà Hạ Triết đã nghĩ kỹ.
Nghe một hồi, nàng nhịn không được hỏi: "Vì sao còn cần phải đánh vào thi thể làm thí nghiệm để xác định vết bầm?"
Hạ Triết giải thích: "Thời đó khoa học kỹ thuật còn chưa phát triển như bây giờ."
Lại qua một hồi.
"Còn chưa có xe bay, vậy là thời đại nào?"
Hạ Triết nhịn: "Rất lâu rất lâu trước kia."
Lãnh Cầm: "Vì sao..."
Hạ Triết không nhịn được nữa: "Ngươi phiền phức quá, yên lặng nghe ta kể!"
Lãnh Cầm nghiến răng, tạm thời im lặng, bất quá rất nhanh cảm xúc của nàng liền biến mất, bị Hạ Lạc Khắc, kẻ có đầu óc lãnh tĩnh, tư duy sắc bén nhưng lại cực độ cố chấp cô độc này hấp dẫn.
Tương tự, Hoa Sinh nhiệt tình trung thành lại có chút hài hước, cũng khiến nàng vô cùng tán thưởng.
Hiện tại dù có bảo nàng đặt câu hỏi, nàng cũng không muốn nói chuyện.
Ai ngờ Hạ Triết lại bắt đầu: "Ta nói đoạn này ngươi nghe hiểu không, có vấn đề gì muốn hỏi không?"
Lãnh Cầm nhìn hắn bằng ánh mắt giận dữ!
Lại nói một hồi, Hạ Triết: "Vẫn là không có vấn đề sao, ta uống ngụm nước, ngươi có thể đặt câu hỏi."
Lãnh Cầm nắm chặt nắm đấm!
Hạ Triết rất hiểu đạo lý trêu một trêu hai không trêu ba, kiên quyết không cho Lãnh Cầm cơ hội ra tay, một mạch kể xong "Nghiên cứu về vết máu" mới dừng lại: "Ừm, đây chính là chương thứ nhất."
Lãnh Cầm vô cùng tò mò: "Chương thứ nhất? Tổng cộng có mấy chương?"
Hạ Triết đắc ý hất đầu: "Không ít, bất quá không thể nói cho ngươi, đều nói cho ngươi, ngươi một cước đá ta đi, sau đó cướp đi câu chuyện của ta, ta biết tìm ai."
"Ta là loại người như vậy sao?"
"Vậy thì khó nói, trong giới giải trí chuyện dơ bẩn tương tự không ít." Hạ Triết thấy Lãnh Cầm sắc mặt không tốt, vội vàng bổ sung,"Đương nhiên, ngươi hẳn là không phải loại người này, nhưng ngươi cũng biết, ta từ nhỏ không có cảm giác an toàn."
Hạ Triết bắt đầu kể khổ, Lãnh Cầm sắc mặt cũng hòa hoãn lại, suy nghĩ cẩn thận một hồi rồi nói: "Ta có một vấn đề."
"Ngươi nói."
Lãnh Cầm: "Sức hấp dẫn từ nhân cách của Hạ Lạc Khắc và Hoa Sinh, là một điểm rất thu hút của câu chuyện, nhưng trong trò chơi, nhân vật chính là do người chơi sắm vai, ưu thế lớn nhất của câu chuyện ngươi, nếu cải biên thành trò chơi rất có thể sẽ bị che lấp.
Trong trò chơi thực tế ảo, nhân vật chính chính là bản thân người chơi, tính cách của nhân vật chính chính là tính cách của bản thân người chơi, thiết lập trước tính cách của nhân vật chính, có thể sẽ khiến một bộ phận người chơi không thoải mái."
Hạ Triết lập tức nhảy dựng lên khỏi ghế sô pha: "Có cần thiết phải thiết lập chi tiết cho nhân vật chính của trò chơi hay không, là do định vị của trò chơi quyết định, tuyệt đối không phải tất cả trò chơi thực tế ảo đều giống nhau.
Mục tiêu của chúng ta là chế tác một trò chơi trinh thám suy luận hướng cốt truyện, đã là hướng cốt truyện, vậy hành động của người chơi tất nhiên phải đạt tới yêu cầu nào đó mới có thể thỏa mãn điều kiện thông quan mà chúng ta thiết lập.
Người chơi bất luận là hướng nội hay hướng ngoại, cẩn thận hay lỗ mãng, hắn đều không thể tùy ý thay đổi hướng đi của câu chuyện, cho dù là trò chơi có nhiều tuyến truyện, lựa chọn nhánh cũng chỉ là phản ánh một phần nhỏ tính cách của người chơi, trong tình huống này, nhân vật chính của trò chơi có thiết lập nhân vật phong phú, ngược lại sẽ tăng cường cảm giác nhập vai của người chơi.
Hơn nữa thiết lập chi tiết cũng có ích cho việc chúng ta khai thác cách chơi của trò chơi, thiết kế kỹ năng của nhân vật."
Hạ Triết càng nói càng hăng, chắp tay sau lưng đi tới đi lui trước mặt Lãnh Cầm, một bộ dáng khổ tâm dạy bảo đối phương, trong lời nói còn ẩn chứa một chút châm chọc "ta tưởng ngươi rất lợi hại, hóa ra chỉ có vậy".
Đột nhiên, trước mắt Hạ Triết một nắm đấm to bằng cái bánh bao ập tới.
Bốp!
Trời đất quay cuồng, Hạ Triết ngã ngửa ra đất, mơ hồ nhìn thấy bóng lưng Lãnh Cầm rời đi, ném lại cho hắn một câu: "Sáng mai đến nhận việc."
Ngoài hành lang, Lãnh Cầm đóng cửa phòng lại, nhìn nắm đấm của bản thân, lẩm bẩm: "Sao lại không nhịn được chứ."
Bất quá đấm xong một quyền này, tâm tình thật tốt!