"Được, sau này nếu muốn phản hồi thì cũng có thể nói với chúng tớ." Sở Thiên Lê vén rèm chỉ vào Đàm Mộ Tinh: "Chỉ cần phản hồi cho cậu ấy là được, hoan nghênh lần sau ghé thăm."
Bạn nữ cùng lớp khó hiểu: "Còn có dịch vụ hậu mãi nữa sao? Quy trình của các cậu cũng cẩn thận thật đấy?"
Ở cửa sau của lớp học, có người từ cửa sổ hành lang nhìn trộm quá trình bói toán của Sở Thiên Lê, sau đó vội vàng quay trở lại lớp định đi truyền tin. Ở lớp bên cạnh, mấy người tụ tập ở một góc bàn luận về thầy bói mới của lớp. Người đưa tin quay lại, lớn tiếng phàn nàn: "Khâu Tình Không để mắt đến tớ rất chặt chẽ, không để ai nghe cả, còn đi tới đi lui để tuần tra."
"Thật sự chính xác như vậy sao?" Những người khác tò mò hỏi: "Tớ còn tưởng rằng bọn họ lừa đảo cơ."
"Thà tin rằng nó tồn tại còn hơn là không tin. Công ty của ba tớ khai trương cũng phải chọn giờ lành đó thôi!"
"Nhưng thầy Phong Thủy đều là những người già mà nhỉ? Học sinh chuyển trường chỉ bằng tuổi chúng ta thôi mà."
Trong góc, cô gái được mọi người vây quanh vẫn đang im lặng lắng nghe, nghe xong, cô gấp cuốn "Kinh Dịch" trong tay lại, tháo kính ra, chậm rãi nói: "Năng lực không phân biệt tuổi tác càng là những người thành thạo, càng có năng khiếu sớm, nghe nói ở núi Càn Sơn có một thiên tài trẻ tuổi vô song." Cô gái xinh đẹp trong sáng lên tiếng, những người khác đều im lặng, nhìn về phía cô ấy.
"Càn Sơn?"
"Đúng vậy, trong nước cũng chỉ có vài vị đại sư, bằng lòng nhập thế lại càng ít hơn. Mọi người không muốn tin chuyện này, chẳng qua là vì gặp phải quá nhiều kẻ dối trá, không gặp được người có tài thật sự mà thôi."
Nếu người đó có thể tính chuẩn, thì danh vọng đến cũng dễ như trở bàn tay, sẽ luôn có người cung cấp cho họ mọi thứ họ muốn. Họ không cần phải xuất đầu lộ diện, thậm chí có người còn bỏ ra rất nhiều tiền để mời họ ra ngoài, chỉ để giải quyết những việc khó khăn trong cuộc sống.
"Thích Diệm, tớ không nghe được quá trình bói toán, nhưng tớ hỏi những người đó, bọn họ nói cậu ấy gần như nói đúng hết." Người cung cấp thông tin nhớ lại: "Hình như bói toán chiêm tinh là chính xác nhất, có thể giải quyết mọi vấn đề."
Thích Diệm rơi vào trầm tư, ánh mắt rơi vào quẻ trong sách, đột nhiên ngước mắt lên nói: "Vậy phiền cậu làm thêm một việc nữa cho tớ." Trong lớp, Khâu Tình Không nhìn người trước mặt rất quen mắt, không khỏi mỉm cười thở dài: "Cậu chờ lâu như vậy, cuối cùng cũng thử rồi à?" Khâu Tình Không rất nổi tiếng trong lớp, hầu như lớp nào cô ấy cũng quen. Cô ấy nhớ ra cô gái trước mặt là học sinh lớp bên cạnh, dạo gần đây thường xuyên đến thăm, nhưng vẫn chưa bói toán.
"Ừm, tớ muốn thử một chút."
"Cậu chọn cái gì?"
"Bói toán chiêm tinh, đưa tiền cho cậu à?"
"Haha, bà chủ thật hào phóng, mời vào!"
Trong rèm, Sở Thiên Lê nhìn cô gái trước mặt, hỏi: "Muốn hỏi vấn đề gì?" "Tớ thích thầm một chàng trai, ở trường thường hay gặp mặt, cậu ấy ở trường. Tớ cứ nghĩ hai bọn tớ không thể ở bên nhau, nhưng gần đây cậu ấy lại tỏ tình với tớ, muốn biết tương lai của chúng tớ sẽ đi về đâu..."
"Ừ, là vấn đề tình cảm phải không?" Sở Thiên Lê hợp tác trả lời: "Vậy bây giờ chúng ta quyết định nên lập bàn tử vi như thế nào."