Phương Tri Hành nghe vậy thì kinh ngạc nói: "Ý của ngài là kỹ năng bộc phát không phải là ai cũng có à?"
"Đương nhiên!"
Trình Thiên Ân điều chỉnh giọng nói cao lên mấy phần: "Tuy ai cũng có thể luyện võ, nhưng mức độ lĩnh ngộ cùng với độ thuần thục luyện võ của mỗi người lại có khác biệt nhất định. Mà kỹ năng bộc phát xuất hiện có yêu cầu rất cao, vô cùng hà khắc. Chỉ có những người tu luyện võ công đến cực hạn mới có thể đạt được kỹ năng bộc phát."
Hắn nói đến đây thì giơ tay phải lên, trên mặt hiện lên vẻ hồi ức, chậm rãi nói: "Nhớ năm đó, ta khổ luyện «Thiết Sơn công» tầng thứ nhất, kiên trì tập luyện 5 năm, không nghỉ ngơi dù chỉ một ngày, lúc ấy mới thức tỉnh kỹ năng bộc phát Thiết Chưởng.
Ta dựa vào cặp Thiết Chưởng có thể sánh với đao kiếm để tham gia 'võ hội Thanh Hà', đạt được thành tích tốt là đứng thứ 7, vì vậy có được danh hiệu 'Thiết Chưởng-Trình Thiên Ân'."
Phương Tri Hành nghe đến tấm tắc, đột nhiên cậu phát hiện không đúng, nên hỏi: "Nghe ý tứ thì Thiết Chưởng là chỉ mình ngài có, người khác không luyện ra được?"
"Cũng không hẳn."
Trình Thiên Ân cười cười, trong nụ cười có kiêu ngạo.
Hắn giải thích: "Người khác nhau tu luyện cùng một bộ võ công, cho dù mỗi người đều muốn tu luyện bộ võ công đó đến viên mãn hay cực hạn, hơn nữa còn thức tỉnh kỹ năng bộc phát, nhưng kỹ năng bộc phát chưa chắc đã tương đồng, tùy theo từng người mà thôi."
Hắn lắc tay phải: "Người khác cũng có thể luyện ra Thiết Chưởng mà ta luyện ra, kết quả có thể giống nhau, cũng có thể giống phần cơ bản, có tí khác biệt, nhưng phần lớn là người khác sẽ thức tỉnh một loại kỹ năng bộc phát hoàn toàn khác hẳn.
Theo ta được biết, người luyện «Thiết Sơn công» tầng thứ nhất đến cực hạn từng thức tỉnh kỹ năng bộc phát, có trên trăm loại, ví dụ Thiết Chưởng, Thiết quyền, Thiết chỉ, Thiết thối..."
Phương Tri Hành đã hiểu, cừ thật, thì ra kỹ năng bộc phát còn tồn tại tỷ lệ rơi đồ, mở hộp mù các thứ.
Cậu nghĩ đến đây thì không chờ đợi được nữa, quay người trở về phòng nghỉ ngơi.
Cậu bước vào phòng.
Phương Tri Hành ngẩng đầu thấy Tế Cẩu nằm lỳ ở trên giường, vô tình, không chịu làm gì cả.
"Sao vậy, mày bị trầm cảm à?" Phương Tri Hành cười giễu nói.
Tế Cẩu không thèm giương mí mắt, cũng không muốn để ý đến Phương Tri Hành.
Bây giờ Phương Tri Hành đã bước lên quỹ đạo, sau khi tiếp xúc với võ đạo thì cậu sẽ trở nên lớn mạnh, dần bước lên đỉnh cao của đời người.
Còn nó thì sao, ý nghĩa nỗ lực ở đâu, bước lên đỉnh cao của đời chó à?
Cái quái gì vậy chứ?
Tế Cẩu càng nghĩ càng giận, hận không thể đập đầu chết đi cho rồi.
"Thăng cấp!"
Phương Tri Hành khoanh chân ngồi xuống, nhắm mắt lại, tinh thần khẽ động.
Tháng cái, cậu tiến vào loại trạng thái huyền hoặc khó hiểu, cứ như đang nằm mơ vậy.
Trong giấc mơ, cậu khổ luyện «Thiết Sơn công» tầng thứ nhất, hiểu rõ và cảm ngộ về bộ võ công này dần sâu hơn, dần dà, đạt đến mức độ điêu luyện.
Không biết đã trôi qua bao lâu, có thể là mấy tháng, cũng có thể là mấy năm, cơ thể của cậu từ từ thay đổi.
Cơ bắp trên người ngày càng căng đầy, có cơ bắp của bộ phận nào đó nhô lên, cũng có bộ phận nào đó gầy đi.
Đồng thời, xương cốt của cậu cũng cứng cáp hơn.
[Thiết Sơn công tầng thứ nhất-viên mãn ]
[Kỹ năng bộc phát: Thiết Sơn Kháo (Lv1)]
"Ồ, vậy mà lại là kỹ năng bộc phát này." Ánh mắt của Phương Tri Hành sáng ngời.
Thiết Sơn Kháo dựa vào bản thân mình.
Lúc ngươi gần kề cơ thể của người khác, đột nhiên động chân sinh ra gia tốc tức thì, đồng thời sử dụng khuỷu tay hoặc bả vai va chạm mạnh vào đối phương, hạ mạnh xuống, đánh cứng lên!
"Không tồi không tồi, đỉnh của chóp!" Phương Tri Hành liếc mắt nhìn Tế Cẩu, cố ý cảm khái.
Tế Cẩu vẫn thờ ơ.
Phương Tri Hành tấm tắc nói: "Tao lại thăng cấp một lần, còn mày?"
Tế Cẩu nhìn giao diện của nó không hề thay đổi thì càng nhụt chí.
"Phương Tri Hành, mày nói xem, tao sống còn ý nghĩa gì chứ?" Tế Cẩu ngửa mặt, mờ mịt nhìn nóc nhà, đặt câu hỏi.
Phương Tri Hành thấy vậy thì hơi hả hê, khinh thường nói: "Không muốn sống thì đi chết đi, thế giới này sẽ không ai nhớ đến mày đâu."
Tế Cẩu nghe xong lời này thì không khỏi căm tức, bò dậy quát: "Mày đắc ý cái méo gì, mày thật sự cho rằng mình cầm được kịch bản của nhân vật chính sảng văn đúng không?"
Phương Tri Hành cười nhạo nói: "Mày ngưỡng mộ hay là đố kỵ vậy?"
Tế Cẩu nhe răng nói: "Tao hận! Hận không thể cắn chết mày!"
Phương Tri Hành sầm mặt lại, điềm nhiên nói: "Không phục thì thử xem."
Tế Cẩu giận tím mặt, lao mạnh ra ngoài, nhảy lên, vồ về phía Phương Tri Hành, để lộ ra miệng chó răng nanh.
"Kỹ năng bộc phát-Thiết Sơn Kháo!"
Phương Tri Hành nhoáng một cái, bóng dáng chợt di chuyển, kéo ra tàn ảnh, lúc giơ khuỷu tay lên thì đã đánh về phía trước.
Tế Cẩu hoa mắt, toàn bộ tầm nhìn bị cơ thể của Phương Tri Hành che lấp hết.
Bịch!
Từng chiếc răng bị gãy bay ra ngoài, xương mặt vỡ vụn, nát thành bột mịn.