Huyễn Tâm Thụ tuy là vật có thể làm thay đổi suy nghĩ trong lòng, nhưng bất kỳ vật gì chỉ cần mang ra khỏi Huyền Âm Bí Cảnh, sẽ lập tức tiêu tan.
Cho nên, tất cả tài liệu luyện kiếm của Thiết Kiên, đều phải là vật mà mình mang trên người, không thể dùng Huyễn Tâm Thụ.
Sau khi chuẩn bị đầy đủ, Thiết Kiên nhét than củi vào lò rèn, châm lửa, rắc một nạm phấn hỏa tinh vào.
"Oanh" âm vang.
Xích Diễm bốc lên bên trong lò rèn, nhiệt độ bốn phía cũng lập tức tăng cao.
Thiết Kiên ném Thiết Mẫu Chi Tinh vào trong cốc đá, đặt ở trên lò rèn, bắt đầu luyện đứng lên.
Sau một lát, trong lòng hắn chợt động, rung cổ tay, trong tay xuất hiện một cái túi màu đỏ thẫm.
Sau khi mở ra, bên trong lộ ra rất nhiều bột phấn màu bạc, mặt trên lấm tấm quang mang. Cái này chính là vật chất được Thiết Kiên đề luyện ra từ trong vỏ đá của thiên thạch vũ trụ.
Nó có tên là gì, Thiết Kiên cũng không rõ ràng lắm, nhưng hắn từ trên đó phát hiện ra một ít đặc tính, khiến hắn cảm thấy thú vị, cho nên mới bảo tồn.
Chỉ thấy hắn rót bột phấn màu bạc vào trong một cốc đá khác, đồng dạng đặt ở trên ngọn lửa để rèn.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Thiết Kiên lại kinh ngạc phát hiện, Thiết Mẫu Chi Tinh và bột bạc vô danh trong 2 cái chén đá, cũng chỉ hơi đỏ lên, không hề có dấu hiệu nóng chảy.
"Xem ra phải tiết kiệm chút khí lực, khả năng không lớn rồi." Thiết Kiên bất đắc dĩ thở dài một tiếng, vung tay lên, chỉ về phía lò sưởi.
Một luồng dị hỏa kim diễm lập tức tuôn ra từ đầu ngón tay của hắn, chìm vào ngọn lửa trên bệ rèn.
Theo dị hỏa gia nhập vào, Thiết Mẫu Chi Tinh và bột bạc vô danh trong 2 cốc đá, bắt đầu từ màu đỏ nhạt chuyển thành màu hồng sáng rực, rốt cục có dấu hiệu sắp nóng chảy.
Hai ngày nay, điều khiến Thiết Kiên ưu tư nhất, chính là vị lão giả chơi cờ đã thấy ở trên vòm trời lúc trước.
Nói theo một ý nghĩa nào đó, nhìn thì lão chỉ hời hợt vung tay áo, liền tiêu diệt rất nhiều dị tướng trong bí cảnh, trong thế ngàn cân treo sợi tóc cứu mình.
Lão rốt cuộc ai? Thiết Kiên nghĩ mãi không ra.
Bất quá, nếu sắp sửa bắt đầu luyện chế linh kiếm, sẽ không có việc gì có thể khiến Thiết Kiên phân tâm.
Hắn tập trung chú ý, vừa cẩn thận khống chế dị hỏa, vừa chú ý quan sát biến hóa của Thiết Mẫu Chi Tinh và bột bạc trong lò rèn.
Sau một lát, đợi sau khi tất cả dung dịch trong 2 cốc đá đều đã nóng chảy, Thiết Kiên lấy ra cốc đá thứ ba, để vào trong lò rèn.
Đến khi cốc đá này cũng bị đốt đến đỏ rực, Thiết Kiên rót phân nửa dung dịch Thiết Mẫu nóng chảy vào trong đó.
Sau đó, hắn lại rót tương dịch bột bạc nóng chảy vào trong cốc đá này.
Chỉ thấy tương dịch màu bạc và Thiết Mẫu Chi Tinh màu đen hoà vào cùng nhau, dĩ nhiên không có chút nào mâu thuẫn, cứ như vậy chậm rãi dung hợp lại cùng nhau.
Thiết Kiên cảm thấy vui vẻ, lấy chiếc cốc rỗng vốn chứa bột bạc, bắt đầu liên tục thêm nhiều nguyên liệu phụ khác nhau vào hai chiếc cốc đá còn lại.
Không biết qua hồi lâu, lúc này ngọn lửa trong lò rèn rõ ràng đã từng bước thu liễm, chỉ có một lớp bụi than màu xám.
Trên đe bên cạnh có 2 khối phôi sắt ở hai bên.
Khối bên trái một thể tích hơi lớn hơn, mặt trên có ngân quang lấm tấm chớp động, như thể được bao phủ bởi cả một bầu trời đầy sao. Mà khối bên phải nhỏ hơn thì có màu đỏ đen, mặt trên có vài văn lộ tự nhiên như hỏa diễm, thoạt nhìn cũng tương đối đặc biệt.
Thiết Kiên nhìn chằm chằm 2 khối phôi sắt, trong mắt tràn đầy tiếu ý, hiển nhiên cũng là hết sức hài lòng.
Hắn hít sâu rồi thở một hơi, giơ tay nắm lấy một cái búa màu đen trên bàn rèn, lòng bàn tay nóng rực, một tia sáng đỏ lập tức bao phủ toàn bộ búa rèn.
Chỉ nghe một tiếng quát khẽ, thân hình vặn chuyển một cái, phần eo phát lực, kéo cánh tay, vung búa đánh vào một khối phôi sắt.
"Keng" vang lên.
Trên bệ rèn, hồng quang sáng lên, tia lửa văng gắp nơi.
Sau đó, tiếng chủy không ngừng vang lên trong bí cảnh.
Nó trong trẻo và dễ nghe như mưa rơi xuống đất, vang vọng trong phương thiên địa này..
Thiết gia vô cùng nhập tâm, chỉ không ngừng giơ tay đập chùy, thay phiên nện lên 2 khối phôi sắt.
Hắn lại không biết, trên Thiên Ngoại Thần Bia ở bên cạnh vách núi phía sau, đang có từng cơn sóng gợn không ngừng nhập nhìu, một cái hợp với một cái, tiết tất vừa hay trùng hợp với hắn đập búa, không kém chút nào...
Lại nói ở ngoài bí cảnh, Yến Tử ngồi xổm bên cạnh suối nước, vẻ mặt lo lắng thần tình nhìn chằm chằm mặt nước, buồn bã nói:
"Thiết đại ca, sao huynh còn chưa ra a?"
Cũng không trách nàng đã lo nghĩ, dù sao Thiết Kiên đi lần này đã hơn nửa tháng, hoàn toàn bịt vô âm tín, ngay cả tìm cũng không có biện pháp tìm.
Đồng thời ở mấy ngày trước, bên Bình Lăng Quan rốt cục bạo phát chiến sự.
Đại quân Tấn Quốc binh xông tới dưới thành, Việt Quốc bên này tuy vất vả chống đỡ được qua mấy đợt tiến công thăm dò, nhưng binh lực cũng tổn hao nghiêm trọng. Nếu như tấn quân lần thứ hai ồ ạt tiến công quan ải, Việt quân tất sẽ bị bại.
Chẳng biết tại sao, Việt Quốc rõ ràng ở Lưỡng Giới Sơn tích trữ đại lượng quân đội, nhưng chỉ ngày đêm thao luyện, vẫn chưa điều khiển binh tướng đi trợ giúp Bình Lăng Quan, tựa hồ cũng đang đợi thời cơ.
Hai ngày trước, Yến Tử đã từng đi tới nơi quân đội tập trung ở Lưỡng Giới Sơn, nhưng lúc còn cách hơn mười dặm, liền gặp một đội lính trinh sát do tu sĩ luyện khí kỳ dẫn đầu, vì không tạo ra phiền toái không cần thiết, nàng lựa chọn né tránh.
Lưỡng quân đối chọi, kiêng kị nhất gián điệp mật thám, nếu như hành tung bại lộ, chỉ sợ sẽ đưa tới rất nhiều tu sĩ truy sát.
Bất quá từ bầu không khí khẩn trương ở Lưỡng Giới Sơn mà đoán, Tấn- Việt hai nước hơn phân nửa là muốn phân định thắng thua của đại chiến, liền đặt ở trên chiến trường Bình Lăng Quan.
Một khi Việt Quốc thắng lợi, liền có thể một lần hành động tiêu diệt chủ lực đại quân của Tấn Quốc, đến lúc đó Tấn Quốc thì chỉ có sức tự vệ, không còn khả năng chủ động xâm chiếm. Nhưng nếu Tấn Quốc thắng, Việt Quốc mất Bình Lăng Quan, sau đó Tấn Quốc đại quân tiến quân thần tốc, Việt Quốc ít nhất có phân nửa quốc thổ sẽ rơi vào tay giặc.
Trận chiến ở nơi này, nói là trận chiến vận mệnh giữa hai nước, cũng không chút quá đáng.
Yến Tử hiểu rõ, cho dù Thiết Kiên giờ có thể ra khỏi bí cảnh trung, trở thành Linh Kiếm Sư, chỉ dựa vào sức một mình hắn e rằng cũng không thể ngăn cản trận tranh này.
Đang lúc nàng tâm phiền ý loạn, muốn vốc nước suối để rửa mặt, lại đột nhiên phát hiện trên mặt nước thình lình chiếu ra khuôn mặt của một người, không đợi nàng đứng lên, thân thể cũng đã cứng đờ, không còn cách nào nhúc nhích...
Dưới cây đào trong bí cảnh, Thiết Kiên nửa thân trên để trần, tay cầm 2 cái kềm sắt, mang theo hai thanh kiếm phôi đốt đến đỏ bừng, đâm vào trong ôn tuyền.
"Xèo" một tiếng.
Những bọt trắng khổng lồ đột nhiên xuất hiện trên mặt suối, và khói trắng cuồn cuộn bốc lên từ đó, rồi tản ra.
Thiết Kiên thấy vậy, nâng tay lên, muốn kéo 2 thanh kiếm phôi ra khỏi mặt nước.
Nhưng vừa kéo, 2 thanh kiếm phôi giống như là bị ai giữ lại, không hề nhúc nhích.
Hắn cúi người nhìn lại, chỉ thấy dưới nước suối, từng tia linh khí 7 màu, từ bốn phương tám hướng tới lui tuần tra, cuốn lấy 2 thanh kiếm phôi, tạo thành vòng xoáy linh khí lưỡng mà mắt thường cũng có thể thấy.
Chính lực kéo của vòng xoáy này, làm hắn không thể rút ra kiếm phôi.
Thiết Kiên thấy vậy tất nhiên là mừng rỡ, tự nhiên không hề vội vã lấy kiếm phôi ra, yên tĩnh đợi chúng nó ăn no linh khí của phương thiên địa này.
Sau một hồi lâu, dị trạng trong suối nước nóng dần dần biến mất, 2 thanh kiếm phôi lại như pháp kiếm đã luyện chế xong, trở nên thần quang trong trẻo, tràn đầy linh lực.
Thiết Kiên mỉm cười, cầm kiếm phôi đi tới phía dưới Thần Bia, ngồi xếp bằng. Hắn vẫn chưa sốt ruột lập tức động thủ khai linh, mà dựa vào Thần Bia, lâm vào minh tưởng trầm tư.
Ở trong đầu của hắn, lại xuất hiện hai thanh ma kiếm màu vàng nhạt lúc trước, mà trên Thần Bia cũng hiện lên 2 đạo linh văn đồ án, từng cái hiện rõ.
Thiết Kiên nhắm nghiền hai mắt, vừa chậm rãi điều tức, vừa tiếp tục quan tưởng, nỗ lực lĩnh ngộ chân ý của 2 đạo linh văn.
Thời gian dần trôi.
Cho đến lúc sắc trời dần tối, mặt trời lặn đằng tây, Thiết Kiên mới mở mắt một lần nữa, trong con mắt đầy ánh nắng chiều, như hoả liên nở rộ, đẹp không tả xiết.
Thiết Kiên sau khi hít sâu một hơi, lấy ngón trỏ làm đao, lấy dị hỏa vì lưỡi, bắt đầu khắc họa trên thanh kiếm phôi ngắn, dị hỏa trong đan điền nhảy nhót, lại có vẻ vô cùng vui sướng...
Ánh nắng ban mai chiếu sơn lâm, bên cạnh dòng suối trong vắt trong khe núi, Yến Tử hai tay chắp trên đầu gối, thân thể cứng đờ ngồi trên một tảng đá phủ đầy rêu xanh.
Một nam nhân trung niên mặc áo bào tím vân bạc, đang khoanh chân ngồi phía sau nàng. Trên đầu gối đặt ngang một thanh trường kiếm màu xanh, mặt trên trải rộng lân vân, quang mang rạng rỡ, rõ ràng là một thanh cực phẩm pháp kiếm có phẩm chất rất cao.
Nam tử có thân hình đồ sộ, khuôn mặt ngay ngắn, có râu quai nón, trong mắt thần quang nội liễm.
Nếu như Thiết Kiên ở chỗ này, chỉ cần liếc mắt liền nhận ra, người này chính là Thiết Thụ.
Chẳng qua là có chút bất đồng chính là, tóc trên trán của lão, dĩ nhiên hicó chút bạc, thoạt nhìn có chút già yếu dáng dấp.
Nhưng vào lúc này, một tiếng thở dài sâu kín từ trong miệng của Yến Tử truyền ra.
Thanh âm mặc dù không lớn, nhưng ở trong suối rừng yên tĩnh này, tự nhiên vô cùng rõ ràng.
"Yến cô nương, ngươi than thở gì?" Thiết Thụ mở miệng hỏi.
"Ta than các hạ khổ cực tính toán một đời, cuối cùng chẳng phải là rơi vào thảm trạng cơ khổ không chỗ nương tựa." Yến Tử nhìn không thấy khuôn mặt của Thiết Thụ, mở miệng châm chọc.
"Ha hả, chỉ cần lấy được dị hỏa của Thiết Kiên, ta liền có cơ hội nhìn trộm phong cảnh thượng giỏi, tư vị này, nha đầu như ngươi sao có thể hiểu được?" Thiết Thụ thờ ơ cười cười, mở miệng nói.
"Muốn dị hỏa của Thiết đại ca, ngươi quá si tâm vọng tưởng." Yến Tử hừ lạnh một tiếng nói.
"Ha ha, xem ra Yến cô nương vẫn là không quá hiểu con trai ngoan của ta, tâm tư của hắn rất đơn thuần, chỉ cần ta lấy tánh mạng của ngươi ra uy hiếp, hắn nhất định sẽ ngoan ngoãn giao ra dị hỏa. Đến lúc đó, ta tâm tình tốt, ngược lại có lẽ sẽ cho ngươi một con đường sống." Thiết Thụ cười sang sảng, đáp.
Lão vừa nói xong, từ trên cao đột nhiên hồng quang sáng ngời, có một đám mây lửa từ chỗ sâu trong vòm trời rơi thẳng xuống, giáng xuống con suối.
"Đây là..."
Thiết Thụ chỉ hơi trầm ngâm, lập tức đứng dậy, nắm ngón tay xoè ra, kéo lấy cổ áo của Yến Tử, đưa nàng ra chỗ khác.
"Ầm ầm" một tiếng vang thật lớn!
Hỏa vân rơi xuống đất, đập cho khe núi rung lắc một hồi, khuấy động lên một mảng lớn bụi mù.
Đợi sau khi tất cả bụi bặm tan hết, thân ảnh của Thiết Kiên từ từ hiển lộ ra.
Chỉ thấy hai mắt trợn tròn, toàn thân da thịt hoàn toàn đỏ đậm, trong tay gắt gao nắm một thanh trường kiếm không vỏ toả ra ánh sáng trắng bạc, thần tình trên mặt cổ quái, không rõ là hưng phấn hay thống khổ.