Trong khoảnh khắc ngắn ngủi đó, Khương Thu Tự lại dịch chuyển vài bước, hoàn toàn tránh xa Triệu Nghiệp Siêu để mình không bị ảnh hưởng.
Phòng họp cực kỳ yên tĩnh, những người khác dè dặt nhìn Khương Thu Tự, chỉ có Phương Diểu là không có vẻ lo lắng chút nào, anh bình luận: "Xét về kết quả thì đã đạt được mục đích."
"Mọi người đang làm gì đấy?" Khương Thu Tự không vội nổi giận, hơn nữa cô nhận ra người trong cuộc là Triệu Nghiệp Siêu có vẻ cũng không tức giận lắm.
Phương Diểu giải thích: "Đây là trò chọc ghẹo lẫn nhau trong ba ngày, một mặt là để tìm kiếm ý tưởng, mặt khác là để xây dựng tình bạn, bồi dưỡng tinh thần đồng đội."
"Tất nhiên những trò chơi khăm sẽ không quá đáng, bóng nước gần như là mức giới hạn rồi, hơn nữa sau đó chúng tôi sẽ dọn dẹp sạch sẽ, quan trọng nhất là cách thức và kỹ thuật, chẳng hạn như cách thiết lập những cái bẫy nhỏ, hoặc cách giấu ớt vào thức ăn."
Nói xong Phương Diểu chỉ vào bản ghi chép chi chít chữ trên màn hình điện tử: "Thực ra thông qua cách này chúng tôi đã thu thập được khá nhiều cảm hứng, các đạo cụ và phương pháp dùng trong trò chơi chắc chắn sẽ khoa trương hơn một chút, đúng rồi, cô có muốn tham gia cùng chúng tôi không?"
Những người khác còn đang lo lắng không biết có bị sếp phê bình không, không ngờ Phương Diểu lại trực tiếp mời cô cùng tham gia.
Cũng giống như dự đoán của Phương Diểu, sau khi nghe thấy lý do hợp lý, Khương Thu Tự hoàn toàn không có ý định truy cứu trách nhiệm, ngược lại còn hứng thú hơn với thành quả của việc tập hợp ý tưởng.
"Để tôi xem nào." Khương Thu Tự hào hứng nhìn màn hình.
Cô cố tình bỏ qua lời mời của Phương Diểu, trò chơi khăm để bồi dưỡng sự ăn ý của nhóm nghe có vẻ rất thú vị, cô cũng rất muốn tham gia, nhưng cô vẫn phải giữ hình tượng, là sếp thì không thể quá lạnh lùng, cũng không thể hoàn toàn không có khoảng cách, giờ cô vẫn đang trong quá trình học hỏi và tìm ra sự cân bằng giữa hay điều này.
Ai ngờ vừa hướng mắt nhìn vào màn hình thì đã bị Phương Diểu tiến lại che mất.
Không cho xem à? Khương Thu Tự nhìn Phương Diểu.
Không đợi cô mở miệng Phương Diểu đã nói trước: "Nhắc nhở cô một câu, có nguy cơ tiết lộ nội dung đấy."
Khương Thu Tự sững ra, trong chớp mắt đã hiểu được ý của anh.
Nếu là lãnh đạo đến thị sát công việc thì đương nhiên muốn xem gì thì xem, nhưng với tư cách là một người chơi, nếu biết trước quá nhiều thì sẽ phá hỏng cảm giác trải nghiệm trò chơi.
Mục đích ban đầu của việc thành lập công ty trò chơi của cô không phải là để kiếm tiền mà là vì cô có hứng thú và muốn theo đuổi ngành này, hy vọng có thể tạo ra niềm vui bằng cả trái tim, cô có trái tim của một game thủ, không ngờ chỉ sau vài ngày tiếp xúc mà Phương Diểu đã nhận ra điều đó.
"Vậy tôi không xem nữa, vừa hay tôi còn có việc phải xử lý." Khương Thu Tự kìm nén sự tò mò trong lòng, quay người rời khỏi phòng họp, đi đến cửa thì dừng lại nhắc,"Nhớ lau sạch nước trên sàn đấy."
"Cô thật sự không định tham gia trò chơi khăm của chúng tôi à?" Phương Diểu lại đưa ra lời mời một lần nữa.
"Tôi bận lắm!" Khương Thu Tự hừ một tiếng rồi vội vã rời đi.
Vốn tưởng rằng sếp sẽ tức giận, không ngờ lại chẳng có chuyện gì xảy ra, Văn Văn không nhịn được hỏi: "Giám đốc Phương, anh với sếp rất thân à?"
Phương Diểu phủ nhận: "Không, tôi vào công ty cùng một thời điểm với mọi người thôi."
Văn Văn không tin: "Thật hay đùa đấy, cảm giác như hai người quen nhau lâu lắm rồi ấy."
"Chuyện thế này thường có hai trường hợp, một là kỹ năng giao tiếp đạt đến mức tối đa, hai là có sức hút cá nhân đặc biệt." Phương Diểu ngồi về chỗ của mình, dáng vẻ tự tin ung dung như muốn ám chỉ với mọi người rằng mình thuộc về trường hợp sau.
Mọi người nhìn nhau, tặc lưỡi phụ họa cho có lệ, anh là giám đốc, anh nói gì thì là thế đó!
Cuộc họp lại tiếp tục, Phương Diểu nói với Khương Thu Tự rằng đã thu thập được rất nhiều cảm hứng, chuyện này không sai, nhưng để thiết kế thêm nhiều màn chơi hơn nữa thì còn lâu những ý tưởng này vẫn mới đủ, mọi người vẫn phải tiếp tục vắt óc suy nghĩ.
Triệu Nghiệp Siêu nghĩ đến việc lau khô người là đầu đau như búa bổ, đột nhiên cậu ta nhận ra: "Tôi là lập trình viên cơ mà, sao tôi phải cùng mọi người tàn phá tế bào não thế này?"
Cậu ta định đứng dậy chuồn đi nhưng khi đối mặt với ánh mắt của mọi người, cậu ta lại ngồi xuống, do dự nói: "Được rồi, tôi tiếp tục nghĩ đây."...
Bất tri bất giác đã đến giờ tan tầm, mọi người tục tục rời đi.
Phương Diểu không vội về ngay, dù sao về nhà cũng chỉ có mình anh trong căn phòng bốn mươi mét vuông trống trải, còn không bằng ngồi thêm một lúc ở công ty, bầu trời bên ngoài cửa sổ lớn sát đất của văn phòng thực sự rộng hơn nhiều so với ở nhà.