Chương 6: “Nhặt” Được Thành Viên Mới Thứ Hai

Ác Ma Doanh Địa

VCT 14-03-2023 22:09:28

Tiêu Phàm nhớ lại lúc hắn còn đi nhà trẻ thì ông nội của hắn vẫn còn ở trên đời... Ông nội hơi ngớ ngẩn của hắn luôn lải nha lải nhải ghi nhớ điều gì đó: "Thế giới có âm thì tất có dương, có tốt tất có xấu, có được tất có mất, có mất tất có được, cho dù là thứ gì cũng có tính hai mặt của nó..." Nhìn cậu bé Tiểu Phàm đang nghiêm túc lắng nghe, ông ấy cảm thấy rất hài lòng. "Bịch!" Một tiếng động nhỏ vang lên: "Có rắm tất có phân." Tiểu Phàm xoay người đi về phía nhà vệ sinh. Làm ông nội của hắn tức giận đến mức râu dê cũng dựng thẳng lên... Bây giờ, Tiêu Phàm nhớ đến lời của ông nội mình thì cảm thấy rất có lý, khi bạn gặp được một cô gái cá tính và gợi cảm như Hổ Nữu, bạn phải đoán trước được là mình sẽ gặp được một cô gái... "Anh, anh có muốn trừng phạt người ta không? Đúng vậy! Chính là cảm giác này, cô gái này chắc chắn là một kẻ biến thái, hơn nữa còn là M! "Ha? Chúng tôi chỉ đi ngang qua đây thôi..." Tiêu Phàm lập tức giả ngu, trời ạ, chỉ có một S mà hắn đã xử lý không nổi, nếu lại bị một M quấn lấy, hắn còn có thể quay lại cuộc sống của người bình thường sao! "Đúng, đi ngang qua thôi..." Hổ Nữu cũng định xoay người rời khỏi đây. "Hả?" Tiêu Phàm hơi giật mình, lần này Hổ Nữu lại không phá đám mà hành động nhất trí với hắn một cách hiếm thấy. "Đợi chút! Lúc nãy mấy người đã công kích tôi! Cứ định đi như vậy sao, hệ thống có nhắc nhở, tôi bị đội ngũ Mệnh Phàm ác ý công kích!" Cô gái mắt kính nhìn thấy dáng vẻ muốn lùi lại ngay khi thấy quỷ của đội ngũ này thì lập tức gọi bọn họ lại. "Xin lỗi, lúc nãy đội ngũ của chúng ta đang làm nhiệm vụ của người mới, bởi vì quái vật cứ tập trung ở gần cô, chúng tôi không cẩn thận nên mới công kích trúng cô, ở đây, tôi xin lỗi cô." Tiêu Phàm hoảng hốt vội vàng nói lời xin lỗi, co được dãn được mới là nam tử hán, chuyện chủ yếu nhất là: Đùa gì vậy, Tiêu Phàm không muốn bị cô ta bám lấy đâu. "Công kích kia rất đau đó!" Đương nhiên là Tiêu Phàm biết, hắn đã lĩnh hội Roi da thống khổ kia rồi, không đau mới là lạ. "Thật sự thật sự vô cùng xin lỗi!" Bà cô à, sayonara (1), đừng bám lấy tôi nữa, tôi xin lỗi cô, bye bye. Trong lòng Tiêu Phàm vừa đọc thầm lại vừa xin lỗi rồi vừa rút lui về phía sau. (1) sayonara: chào tạm biệt trong tiếng Nhật. "Đợi chút! Tôi không có ý trách móc mấy người!" Trên khuôn mặt của thiếu nữ lộ ra vẻ ngại ngùng: "Có thể quật tôi thêm lần nữa không?" "Hổ Nữu?" Tiêu Phàm nhìn về phía Hổ Nữu đang trốn sau người mình. "Không được!" Hổ Nữu kiên quyết lắc đầu. Ồ, kỳ lạ ghê, nếu làm chuyện như thế này, cô phải là người cảm thấy hưởng thụ nhất mới đúng chứ: "Hổ Nữu?" "Không được! Anh không phát hiện ra cô ta là M sao?" "M thì sao chứ? Một sự phối hợp tuyệt vời với S rồi còn gì, một công một thụ!" "Anh thì biết cái gì chứ, sự hưng phấn của S được xây dựng trên sự đau đớn khi bị tra tấn của người khác, còn loại biến thái luôn vui sướng khi bị người ta tra tấn thế này, sao tôi có thể cảm thấy hưng phấn được chứ." "Không biết, tôi là người bình thường nên không hiểu những chuyện này." Tiêu Phàm xua tay, tỏ vẻ không hiểu và cũng không muốn hiểu, huống hồ bà cô à, cô cũng không cảm thấy ngại khi nói người khác là biến thái hay sao. "Xin hãy quất tôi một lần nữa!" Trong lúc Tiêu Phàm và Hổ Nữu nói chuyện với nhau, thiếu nữ M nhân lúc bọn họ không để ý, trực tiếp dán vào người hắn. "Này, cô đừng có dựa sát như vậy chứ, mặt cô sắp dính vào mặt tôi rồi đó." Là một người đàn ông bình thường, Tiêu Phàm đã có phản ứng của một người đàn ông bình thường với thiếu nữ M này. Nhìn với khoảng cách gần thì thấy được làn da của cô gái này rất đẹp, làn da trắng như sữa bò vừa thổi liền đứt. A! Đối phương là biến thái đó, tại sao tim của mình lại đập nhanh hơn chứ. "Hổ Nữu!" Tiêu Phàm gọi Hổ Nữu, quay đầu đi để tránh rơi vào tình trạng xấu hổ. Nhưng hắn lại phát hiện ra Hổ Nữu đã chạy đến đằng xa. "Tôi đã vất vả kéo hận thù của đám Chó Săn Địa Ngục trong khu vực này, đang bị mấy con Chó Săn Địa Ngục đó vây đánh, dùng cái miệng chó đầy thứ nước bọt tanh hôi dơ bẩn đó cắn xé mỗi một chỗ trên người tôi, một con rồi lại một con lao đến chỗ tôi, bao vây chặt chẽ không để lại một lối thoát nào, khiến tôi ở trong chỗ chật hẹp đó không đủ không khí để hít thở, tôi cảm nhận được sự hạnh phúc và vui sướng hiếm thấy. Thế nhưng, mấy người đã phá hủy hết tất cả, vốn tôi đã định khiến các người phải trả giá, thế nhưng, các người lại khiến tôi thấy được sự tồn tại của con đường lên Thiên Đàng! Vì vậy xin mấy người! Đến đây! Tra tấn tôi đi!" Chỉ thấy cô gái khoa học tự nhiên này mang vẻ mặt chơi xấu nhanh chóng nhào vào người hắn. Ra tay bất ngờ, ôm chặt bắp đùi của Tiêu Phàm. Tiêu Phàm đã lớn như vậy rồi nhưng chưa bao giờ trải qua chuyện này cả! "Cô gái! Bình tĩnh đi! Chuyện gì cũng phải từ từ! Không nên kích động! Kích động là ma quỷ..." Nhưng cô nàng xinh đẹp này không thể nào thỏa hiệp nhanh như vậy được: "Xin anh hãy lăng nhục tôi!" Cũng không biết tại sao cô gái gầy yếu này lại có nhiều sức đến vậy, cho dù Tiêu Phàm làm gì cũng không thể thoát ra khỏi cô ta. Năm phút sau... "Cô gái, hãy nghĩ về ba mẹ, người đã nuôi dưỡng cô, hãy nghĩ về đất nước của cô, cô làm như vậy sẽ khiến bọn họ thất vọng đó..." Tiêu Phàm bắt đầu nói những thứ mà ngay cả hắn cũng không biết là gì, thế nhưng gian khổ vẫn còn ở đó như một ngọn núi to. Không biết đã qua bao lâu... Hai chân của Tiêu Phàm vẫn đang bị người ta ôm chặt, hắn khổ sở bò về phía trước, bò về phía Hổ Nữu: "Hổ Nữu, cứu tôi với! Trái đất thật là đáng sợ! Xin cô hãy cứu tôi đi!" Hổ Nữu đã thấy "trận chiến" giữa cô gái ngốc và Mệnh Phàm, tuy Mệnh Phàm rất đáng ghét, tuy tiếp xúc chưa lâu với Mệnh Phàm, tuy mình là một người biến thái, thế nhưng cô vẫn có lòng đồng cảm với con người, thấy dáng vẻ tội nghiệp của Mệnh Phàm, nói cho cùng thì cô cũng có một phần trách nhiệm trong đó: "Ừm, tôi phải cứu anh thế nào." Hổ Nữu đâu có biết, cái tên đang khổ sở bò đến này lại lấy sức mạnh từ chỗ nào đó, sử dụng chiêu nhảy vọt lên! Cứ như vậy, nữ ôm nam, nam ôm nữ, mọi người đều vui mừng... "Anh thả tôi ra! Anh cứ như vậy thì sao tôi cứu anh được chứ!" Hổ Nữu nhìn Mệnh Phàm đang ôm chặt bắp đùi của mình thì vừa xấu hổ vừa tức giận, tiện tay giơ roi lên, quăng ngay ra ngoài. Nói thì chậm nhưng xảy ra thì nhanh, một bóng người nhanh như chớp nhảy ra, lập tức chặn trước người Tiêu Phàm, "đùng" một tiếng giòn tan, vẽ ra khuôn mặt thỏa mãn của cô gái ngốc đó, cô ta không chịu được sự kích thích của thần kinh, kêu lên một tiếng rên tê dại và nhỏ yếu "Ư" Gai ốc của Hổ Nữu cũng theo tiếng rên đó mà nổi lên, nổi khắp cả người, trong một lúc, Hổ Nữu cũng mất đi sức lực để cầm roi, roi rơi xuống mặt đất, tạo nên một cơn gió bụi nhỏ. Một người thanh niên có vẻ buông thả nhìn như con chó chết, một cô gái mang vẻ mặt thỏa mãn sung sướng, một cô gái cá tính kinh hoảng đến mức run lẩy bẩy, tất cả những điều đó đã tạo nên một bức tranh quỷ dị dưới bầu trời đỏ thẫm... "Em đã không thể rời xa chị nữa rồi, tỷ tỷ đại nhân." "Cút!" "Tỷ tỷ đại nhân thật sự quá săn sóc rồi, thế mà lại dùng lời nói bạo lực để ban thưởng cho em." "A, cứu tôi với!" "Tỷ tỷ đại nhân, xin chị hãy quật em thêm một lát nữa đi." "Được rồi, thật ra Hổ Nữu như vậy là đã hành hạ cô rồi, vẫn luôn kìm nén không trừng phạt cô, chuyện này đối với cô mà nói cũng là một loại hành hạ mà." Tiêu Phàm không nhìn nổi nữa nên nói. "Hình như là rất có lý đó, ư người ta đã có cảm giác rồi nè..."... Tiêu Phàm che trán mình lại, cuối cùng thì hắn vẫn bị biến thái bám lấy, ban ngày ban mặt, cứ cùng kẻ điên như thế này lăn lộn trên mặt đất cũng không phải là một biện pháp tốt, nói không chừng trên diễn dàn Tieba* sẽ xuất hiện tin tức dã chiến ở Tân Thủ Thôn mất. (*Tieba: diễn đàn bên TQ)