Trọng tài phiền muộn nhìn trời, lần đầu tiên ông ta gặp tuyển thủ khó chơi như vậy.
Ngươi muốn ngăn hắn, hắn cũng là tuyển thủ, muốn một chọi một trăm nhiều nhất chỉ xem như ngông cuồng, không có không hợp quy củ.
Nhưng nếu ngươi không ngăn hắn, lúc này lại giống như một trận nháo kịch, đường đường tiểu tổ thi đấu, lại trở thành hiện trường đánh bạc cỡ lớn?
"Thế nào?"
Đối mặt với câu hỏi của Từ Tiểu Thụ, cùng ánh mắt mong đợi của đám người, trọng tài có hơi choáng, trong tay nắm lấy hắc kiếm, nhất thời không biết nên xử trí như thế nào.
Trên không trung, tổng trọng tài Tiếu Thất Tu rốt cuộc chú ý tới lôi đài số 12.
Không chú ý không được, người ta đều đang đánh nhàu ầm ầm, chỉ có lôi đài này im ắng giống như đang đi học.
Một người nói lời nói, một đám người nghe...
Khóe miệng Tiếu Thất Tu khẽ nhếch, truyền âm nói: "Rất tốt, tuổi trẻ khinh cuồng! Đồng ý hắn, để hắn ăn chút đau khổ."
Trọng tài có quyết định, lập tức vung tay lên: "Đồng ý, tiếp tục tranh tài!"
Ánh mắt nam tử cao lớn lập tức sáng rực lên, bắn ra quang mang tham lam, lao ra trước tiên.
"Ta có một thức Bách Bộ Thú Vương Quyền, kiếm của ngươi, ta muốn!"
Đám người phía sau vẫn có người còn đang do dự, thấy bị chiếm mất tiên cơ, lập tức ảo não.
Quả nhiên, kỳ ngộ vĩnh viễn dành cho người liều, đáng tiếc thanh kiếm tốt như vậy, ở trong tay Từ Tiểu Thụ bị xem như vật đánh cược, chuyển chủ lại rơi vào trong tay Quyền Sư.
"Lưu sư huynh, ngươi không thử Đại Ám Kiếp Quyền một chút..." Đôi mắt Chu Tá lấp lóe, nhưng y biết mình có bao nhiêu cân lượng, cũng không dám xuất thủ.
Lưu Chấn ẩn trong đám người, khẽ lắc đầu: "Mặc dù ta đột phá, nhưng Từ Tiểu Thụ hình như có chút tà môn, xem trước đã."
Nhìn tràng cảnh quen thuộc trước mắt, gã nhớ tới hôm đó Từ Tiểu Thụ vừa mới xuất quan đè ép toàn trường, bế một cái tử quan, thật có đột phá lớn như vậy?
"Nhận hoài nghi, điểm bị động, + 12."
Từ Tiểu Thụ không biết người khác đang miên man suy nghĩ chuyện gì, hắn nhìn nam tử cao lớn ôm quyền đi tới, ngửa đầu cười to, hết sức hào khí.
"Ha ha, tới đi!"
Vừa dứt lời, một đạo hư ảnh hổ khiếu đè ép xuống, chấn động tất cả mọi người run lên, đợi đến khi kịp phản ứng, mới nhìn thấy trước mặt tựa hồ xuất hiện gần trăm hư ảnh trọng quyền.
"Phanh phanh phanh..."
Từ Tiểu Thụ không dùng một thức quyền pháp nào, dùng song quyền trần trụi đối kháng, đúng là muốn tay không đón lấy linh kỹ Hậu Thiên đỉnh phong: Bách Bộ Thú Vương Quyền!
Quần chúng vây xem lập tức nổ.
"Tay không?"
"Hắn điên rồi ư?!"
"Từ Tiểu Thụ lấy đâu ra tự tin, vậy mà muốn dùng tay không đối kháng với Bách Bộ Thú Vương Quyền?"
"Ách, không phải Từ Tiểu Thụ chỉ biết một thức Bạch Vân Kiếm Pháp sao? Ta nghe nói hắn luyện ba năm mới chỉ học được thức thứ nhất..."
Đám người nhìn thấy tứ quyền đụng nhau, vậy mà trong nháy mắt bộc phát ra trên trăm đạo tiếng oanh minh, đinh tai nhức óc.
Sau một khắc, tất cả mọi người nhìn thấy Từ Tiểu Thụ bị bao phủ ở bên trong quyền ảnh, xuất kích lung tung, thế nhưng đều đánh vào không khí, mà quyền ảnh của nam tử cao lớn, một hơi mấy chục quyền, từng quyền đánh thẳng vào mặt Từ Tiểu Thụ.
"Ngọa tào, thật là tàn nhẫn, ta không nhìn nổi nữa."
"Từ Tiểu Thụ này là đến chọc cười đi, hắn thật không biết một chiêu quyền pháp nào?"
Ngay cả trọng tài cũng kinh hãi, người này...
Lúc đầu tưởng hắn đến tấu hài, sau đó lại cảm thất hắn là cường giả, hiện tại xem ra, quả thật là tới tấu hài.
Từ Tiểu Thụ bị quyền ảnh đánh đến không tìm thấy phương hướng, nhìn lung lay sắp đổ, nhưng bước chân lại không lùi về sau một bước.
Không thể nhấc a, chỉ cần lui lại một bước, liền sẽ rời khỏi lôi đài.
Đúng như bọn họ nói, Từ Tiểu Thụ hắn quả thật không biết một chiêu quyền pháp nào, mà cái gọi là Bách Bộ Thú Vương Quyền, hắn nghe cũng chưa từng nghe nói qua.
Nhưng mà. . . liên quan gì?
Ta Cường Tráng, ta tùy hứng!
Quyền ảnh đánh vào mặt chỉ truyền đến cảm giác đau rất nhỏ, thậm chí còn giúp hắn đánh tan một ít cảm giác kỳ quái tôi hôm qua lưu lại, tuy nhiên lại không thể làm hắn bị thương tí nào.
Mà theo quyền ảnh không ngừng đánh tới, cột tin tức trong đầu cũng không ngừng đổi mới:
"Nhận công kích, điểm bị động, + 34."
"Nhận công kích, điểm bị động, + 46."
"Nhận công kích, điểm bị động, + 32."
"Nhận công kích, điểm bị động, + 42."
"..."
Từ Tiểu Thụ mừng như điên, một bên tiếp chiêu một bên nhìn cột tin tức đang điên cuồng đổi mới, hắn biểu thị mình đã yêu loại quyền pháp này rồi.
Đúng như hắn sở liệu, phòng ngự của Cường Tráng cấp bậc Tiên Thiên, căn bản không phải đám gia hỏa chỉ tu luyện quyền pháp Hậu Thiên này có thể đánh tan.
Cho dù tu vi đối phương cao tới thất cảnh.
"Ngươi đang gãi ngứa cho ta sao?" Từ Tiểu Thụ bắt lấy khe hở nhanh chóng phun ra một câu, một giây sau miệng hắn liền nhận vô số nắm đấm.
Nam tử cao lớn Thu Uy càng đánh càng kinh hãi, mình đã cảm thấy mệt mỏi, gia hỏa này, hình như một chút việc cũng không có?
"Chết cho ta!" Nghe vậy, gã nổi giận gầm lên một tiếng, bỗng nhiên toàn thân đỏ thẫm, toát ra khói trắng, quyền ảnh tăng gấp đôi.
"Nhiên Huyết Thuật?"
"Điên rồi, Thu Uy điên rồi!"
Tất cả mọi người nhìn như si như say, nhiệt huyết sôi trào, quyền pháp của Thu Uy lúc này, đủ để đối cứng Luyện Linh cửu cảnh!
"Nhận công kích, điểm bị động, + 94."
"Nhận công kích, điểm bị động, + 88."
"Nhận công kích, điểm bị động, + 102."
"..."
Từ Tiểu Thụ mừng sắp ngất.
Điểm bị động trong đầu không ngừng tăng vọt: 500, 700, 900, 1000...
Hắn vừa bị đánh vừa gọi, không ngừng kích thích Thu Uy: "Đánh hay lắm!"
"Nhanh lên!"
"Đúng, chính là tốc độ này, tiếp tục!"
"Sảng khoái, ngô!" Quyền ảnh phong hầu.
Đám người: "..."
Trọng tài: "..."
Thính phòng cách khá xa, không nghe được hai người giao chiến phun lẫn nhau, nhưng nhìn thấy tình huống thảm thiết vậy đều kinh hãi.
"Tiểu Thú ca ca của muội, sợ là sẽ biến thành đầu heo rồi?" Nhiêu Âm Âm cười nói.
Nàng nhìn về phía Tô Thiển Thiển, tiểu Loli đang gắt gao nhìn chằm chằm Thu Uy, trong mắt có sát khí.
Nhiêu Âm Âm: "..."
Quần chúng vây xem nhìn mà khí huyết dâng trào, chỉ hận không thể lấy thân thay thế, hung hăng đánh tên gia hỏa càn rỡ này một trận, đành phải một quyền vung hướng người bên cạnh, đại chiến lại nổ ra.
Mọi người đều là người trẻ tuổi, huyết khí phương cương, chờ lâu đương nhiên vội vã không nhịn nổi, huống chi bên tai còn có Từ Tiểu Thụ đang không ngừng kích thích huyết tính.
Một bộ phận người kéo sang chiến trường, một nhóm người khác thì lựa chọn tiếp tục chờ đợi.
Bên biên giới lôi đài, kỳ thật hai người giao chiến không lâu, chủ yếu là trong chớp mắt giao thủ hơn trăm lần, khiến người nhìn kinh động tâm phách.
Trong đám quần chúng vây xem, bỗng nhiên vang lên một đạo âm thanh yếu ớt: "Các ngươi nhìn, chân Từ Tiểu Thụ... hình như không nhúc nhích qua?"
Tất cả mọi người lập tức chăm chú nhìn về phía chân hắn, quả nhiên, dưới quyền kích cao tốc, mặc dù gia hỏa này giống như lục bình không rễ, run run rẩy rẩy.
Thoạt nhìn trọng tâm bất ổn, nhưng trên thực tế lại không nhúc nhích một tí nào.
"Chuyện này..."
"Làm sao có thể?"
"Chẳng lẽ Từ Tiểu Thụ nói mình tu luyện một môn tuyệt thế thần công, là thật?"
Một tên cường giả thất cảnh lúc trước bị Từ Tiểu Thụ phiến quỳ trên mặt đất bụm mặt, ủy khuất nói: "Ta nói hắn rất lợi hại, các ngươi không tin..."
"Hửm? Ngươi có nói?"
Cường giả thất cảnh: "..."
Gã đường đường là cao thủ thất cảnh, vậy mà trên tiểu tổ thi đấu không có chút cảm giác tồn tại nào... Từ Tiểu Thụ trời đánh!
Từ Tiểu Thụ lợi dụng khe hở, ngẫu nhiên nhìn thấy bọn họ lại tách ra choảng nhau, điểm bị động bị giảm đi rất nhiều, lập tức vội vàng.
Gấp cái gì, không thể chờ một lúc sao?
Hắn cảm thấy mình thật muốn tìm một cái cây nào đó treo cổ.
Thu Uy đang điên cuồng vận chuyển, chợt thấy Từ Tiểu Thụ nhất thời đứng thẳng, ở bên trong quyền ảnh cuồng bạo bình tĩnh mở miệng: "Ngươi mệt rồi, cần nghỉ ngơi."
Một hơi tiếp theo, một quyền bình thường bay đến.
Phanh!
Hư không bạo phá, Thu Uy trong nháy mắt bay ngược ra, nhập vào bên trong đám người.
"Nghỉ ngơi trước, đợi chút nữa lại đánh, chờ ta!" Từ Tiểu Thụ cách không hô lên với gã.
Đây là một cái máy xoát điểm bị động, dùng cực kỳ tốt, ngàn vạn không thể mất đi.
Thu Uy choáng váng!
CMN tình huống thế nào?
Ta vận động nửa ngày, mệt mỏi gần chết, ngươi không chỉ không có việc gì, còn bảo ta nghỉ ngơi?
Những người khác nhìn thấy Thu Uy bị một quyền nhẹ nhàng đánh lui, nhất thời từ từ lui về phía sau.
Hiện tại cho dù kẻ mù cũng nhìn ra Từ Tiểu Thụ kia đang giả heo ăn thịt hổ, kỳ thật hắn là đại lão có nhục thể cực kỳ đáng sợ.
"Ta thảo, hắn thật chỉ có ngũ cảnh sao?"
"Thân thể này còn kinh khủng hơn bát cảnh cửu cảnh!"
"Đây rốt cuộc là linh kỹ gì, sao ta chưa từng nghe nói qua?"
Từ Tiểu Thụ nhàn nhạt cười: "Không phải linh kỹ, là Cường Tráng cấp Tiên Thiên."
Đám người: "..."
Tin người làm chó con, Tiên Thiên có thể cường tráng đến mức này?
"Nhận hoài nghi, điểm bị động, + 32."
Ài, vì sao mỗi lần nói thật, đều không có ai tin ta.
Từ Tiểu Thụ buông tay, biểu thị bất đắc dĩ.
Ta nói thật, các ngươi không tin, vậy chuyện này không liên quan đến ta.
"Bên kia, đừng đánh nữa." Ánh mắt của hắn vượt qua đám người, nhìn chiến trường ở phía sau,"Đối thủ của các ngươi là ta!"
"Ta đến đánh với ngươi!"
Một nam tử mũi ưng phi thân tới, tên gọi Diệp Trọng Đinh, tu vi bát cảnh.
Y hét lên: "Ta có một chiêu Tế Nhật Quyền, ngươi có dám tiếp?"
Không đợi Từ Tiểu Thụ trả lời, y đã vận chuyển quyền đầu, lửa cháy ngùn ngụt, khói đập vào mặt.
Tế Nhật Quyền?
Từ Tiểu Thụ biết chiêu quyền pháp này, cần tụ lực thật lâu sau, giảng cứu một chiêu chế địch.
Hắn nghiêng người một cái, tránh khỏi trùng kích chính diện, cổ tay chặt về phía cổ tay đối phương, sau đó thuận thế bắt lấy cái cổ, trực tiếp ném y ra bên ngoài kết giới.
Diệp Trọng Đinh: ? ? ?
Ngươi thay đổi, vừa rồi ngươi cùng Thu Uy, rõ ràng không phải như thế.
Y kém chút oa một tiếng khóc lên.
Tu vi bát cảnh, đây chính là thực lực cường thế trong vòng thi đấu tiểu tổ, vậy mà sơ ý bị đối phương ném ra lôi đài.
Không phải đã nói chỉ đón đỡ à, tên lừa gạt!
Từ Tiểu Thụ vỗ vỗ tay, nhàn nhạt lên tiếng nói: "Thật ngại quá, ta chỉ cảm thấy hứng thú với loại quyền pháp một hơi trên trăm quyền, loại quyền pháp giống như Tế Nhật Quyền này, đừng tới nữa, đi nơi khác đánh đi."
Nói xong hắn liếc nhìn cột tin tức, cả người hơi lung lay.
Điểm bị động: 1766.
Nói cách khác, vừa rồi vẻn vẹn một mình Thu Uy, đã cống cho hắn hơn ngàn điểm bị động.
Có tiền lệ, hắn nào muốn tiếp tục lãng phí thời gian ở trên một đám quyền pháp rác rưởi kia?
Đám người nhìn Diệp Trọng Đinh dưới đài, cảm thấy mình từ thợ săn, chớp mắt biến thành con mồi.
"Dừng tay!"
Từ Tiểu Thụ lại rống to một tiếng, tất cả mọi người lại không hiểu ra sao ngừng lại, lôi đài nhiệt huyết lập tức lặng ngắt như tờ.
Trọng tài kéo lấy mấy tuyển thủ bại trận, làm việc đến một nửa bị đánh gãy, trong lòng tràn ngập lửa giận, bão táp!
Ông ta không ngừng nói với mình không thể xúc động, con hàng kia cũng là tuyển thủ...
Ánh mắt Từ Tiểu Thụ bễ nghễ tứ phương, lần nữa khơi dậy lửa giận trong lòng mọi người, bỗng nhiên hất tay áo lên, nắm chặt nửa chân run rẩy đã đỡ hơn, đứng cái trung bình tấn.
"Thời gian có hạn, các ngươi cùng lên đi!"