Bé rụt chân nhỏ lại giấu về phía sau, nhưng không có chỗ để giấu.
Bé lúng túng, khuôn mặt của bé đỏ bừng lên.
"Anh Tư Lâm, Tể Tể thật sự không có việc gì."
Bé càng hiểu chuyện như vậy, Hoắc Tư Lâm càng lo lắng.
Anh từ chỗ Tư Tước biết được tình hình của bé, biết bé trước khi được chú ba nhận nuôi thì là cô nhi ở cô nhi viện, hơn nữa còn thỉnh thoảng nhắc tới cha của mình ở Địa Phủ, nghe nói người cha ở Địa Phủ kia còn không phải là người cha tốt, Hoắc Tư Lâm cảm thấy đau lòng, tâm rối bời.
Giọng nói dịu dàng ôn nhu đến khó tin, giống như là sợ hù dọa đến bé con.
"Tể Tể ngoan, anh Tư Lâm sẽ không làm đau Tể Tể -"
Tể Tể: "..."
Được rồi!
Xem ra, không cho anh Tư Lâm nhìn, anh Tư Lâm sẽ không bỏ cuộc.
Đám người bên cạnh đang xôn xao bàn tán.
"Mức độ thế này... chân đứa nhỏ này không gãy mới lạ?"
"Đúng vậy, cẩn thận một chút, 120 chưa tới thì đừng để bị đụng."...
Tể Tể cố gắng giải thích: "Tể Tể ổn mà, thật sự không có việc gì..."
Hoắc Tư Lâm duỗi tay ra, lần nữa ôm bé vào trong lồng ngực của mình.
Không đợi bé nói chuyện, vừa cẩn thận vừa nhanh tay tháo giày của bé ra.
Bé trốn tránh rụt chân!
Vặn vẹo người!
Hoắc Tư Lâm sợ làm bé bị thương, không dám dùng nhiều sức, tháo giày bé ra rồi nhưng chân vẫn còn đi tất.
Tất nhỏ màu hồng, ở cổ chân có nơ con bướm màu trắng, ôm lấy mắt cá chân nhỏ của bé, nhìn rất đẹp mắt.
Bé theo phản xạ mà co lại, Hoắc Tư Lâm lại ôn nhu kiên nhẫn dỗ dành bé, một bên dùng hai chân kẹp lấy đôi chân của bé, giữ cố định em gái bé nhỏ trong ngực mình.
Vừa muốn tháo tất ra bỗng nghĩ đến cái gì, nhanh chóng nhìn bốn phía xung quanh một chút.
110 và 120 đến rồi, cả em gái Hoắc An An và cả Giai Giai trước đó bị anh ta đánh ngất xỉu cũng được đưa lên xe cứu thương.
Mà trước đó, xe của bà Giai Giai thì dừng ở bên cạnh, ở vỉa hè còn có không ít tảng đá nhỏ, trước đó những người dân vây xem bởi vì hiểu lầm Hoắc Tư Lâm, lên có lẽ mọi người cảm thấy trong lòng xấu hổ, lúc này không cần ai nói gì, mỗi người đều cầm đá lên chọi vào chiếc xe.
Đá được ném vào đầu xe, ba bốn tảng đá ném chung một chỗ, dù xe rất bền thì khi va chạm vào những tảng đá, đầu xe cũng bị lõm vào một lỗ khá lớn, bên trong xe bà của Giai Giai cũng không rõ sống chết thế nào.
Hoắc Tư Lâm tranh thủ gọi điện cho cha ruột là Hoắc Trầm Huy, sau đó ôm bé cùng nhau lên xe cứu thương.
110 đến kiểm tra xe thì trong xe chỉ còn lại bà của Giai Giai không rõ sống chết.
Tể Tể nằm trong ngực của anh Tư Lâm, dùng minh ngữ để kêu hai con quỷ lang thang ở gần đây đi tới Địa Phủ báo danh.
Sau khi nói xong, thì thấy anh Tư Lâm đang nhìn chằm chằm vào đôi chân trần của bé.
Bé căng thẳng, những ngón chân hồng hào mũm mĩm giống như những ngọn lửa đang co vào.
Sau đó thuận thế giẫm lên đùi của anh Tư Lâm, không cho anh Tư Lâm nhìn thấy gan bàn chân có ấn ký mờ mờ.
Làm sao bé biết được Hoắc Tư Lâm đã sớm nhìn rồi, hơn nữa trong lòng còn đang thắc mắc.
Cũng không phải lo lắng trong lòng bàn chân của bé có cái bớt giống như hình ngọn lửa, mà là lo lắng bé có thật sự không bị thương ở đâu không.
Hoắc Tư Lâm tự lẩm bẩm: "Chẳng lẽ chiếc xe kia là giấy?"
Cũng không thể a!
Anh dùng lực mở cửa mà mãi có đẩy ra được đâu, những người dân hỗ trợ cũng rất nhiệt tình, cũng có trực tiếp đạp cửa nhưng vẫn không mở được cửa, có thể thấy được chắc chắn không phải giấy.
Hoắc Tư Lâm đang lo lắng, khi quay đầu thì nhìn thấy bé đang cong cong đôi mắt to cười với anh.
"Anh Tư Lâm, Tể Tể thật không có việc gì nha."
Hoắc Tư Lâm: "..."...
Mười phút sau, xe chạy đến bệnh viện Trung Ương của thành phố.
Hoắc Tư Lâm trước khi xuống xe còn nhỏ giọng dặn dò bé: "Tể Tể, nếu như người khác hỏi em vì sao đạp một cái mà đã mở ra được cửa xe..."
Tể Tể: "Bởi vì Tể Tể trời sinh có sức lực vô cùng lớn!"
Hoắc Tư Lâm: "..."
Cũng được!
Lý do này nghe rất hoang đường, nhưng lúc xảy ra chuyện thì đã có rất nhiều người nhìn thấy, căn bản không gạt được.
Về phần các đồng chí cảnh sát có tin hay không, đó là chuyện của bọn họ.
Bởi vì Hoắc Trầm Huy tới, cho nên cũng không có đồng chí cảnh sát nào tới tìm bé để tra hỏi chuyện.
Còn Hoắc Tư Lâm, sau khi cha anh tới thì đã đưa bé cho cha, sau đó mới đi làm biên bản cho lời khai.
"Tể Tể."
Bé rất nhiệt tình chào hỏi: "Chú hai."
Hoắc Trầm Huy biết chuyện đã xảy ra, ôm bé quan sát cẩn thận một vòng.
"Cháu thật sự không có bị thương?"
Tể Tể đắc ý: "Đảm bảo không có, chú hai, Tể Tể vô cùng vô cùng lợi hại!"
Hoắc Trầm Huy cười híp mắt phối hợp với bé, mặt mũi tràn đầy cảm kích.
"Cảm ơn Tể Tể!"
Bé ôm cổ của chú hai cười hắc hắc: "Chú hai không cần cám ơn, chú hai là anh của cha, là người một nhà! Tể Tể bảo vệ người nhà mình là chuyện nên làm!"