Chương 9: Chương 9

Tiểu Thiếp Vương Phủ

Hồng Cần Tô Tửu 17-10-2024 20:35:16

Công phu ném nồi đã đạt đến mức thượng thừa. Trong chốc lát Tấn vương bị nghẹn, nói không nên lời, ánh mắt hết sức phức tạp nhìn nàng một cái. Lửa giận đến nhanh, cũng đi nhanh. Nhưng hắn vẫn nói: "Không biết nịnh hót thì đừng cố làm gì." Dứt lời lại lắc lắc đầu, dường như đang tự hỏi tại sao trước đây Trầm Ngạn Thanh lại thích nàng. "..." Vẻ mặt Mai Tố Tố ngượng ngùng. Cảm thấy cẩu Vương gia này thật độc miệng. Viết được hai chữ phúc, Tấn vương đặt bút xuống, hắn xoay người đứng dậy, muốn đi rửa mặt, nhìn thấy vẻ mặt vui mừng của Mai Tố Tố, hắn im lặng một chút. Hắn chợt nhớ ra, hình như nàng chưa từng tỏ vẻ hy sinh lợi ích của bản thân vì chuyện lớn, hoàn toàn đối lập với Lâm Ấu Vi. Con ngươi đen tuyền dừng lại trên mặt nàng, ánh nhìn có phần đánh giá, nhưng ngoài miệng vẫn giả vờ hỏi một câu: "Ngươi mất kiên nhẫn như vậy?" Mai Tố Tố cũng không muốn trả lời hắn, ai mất kiên nhẫn, còn không phải vì muốn cố gắng nhiệt tình với hắn một chút sao? Nếu nàng là Lâm Ấu Vi, thử xem nàng có thèm để ý đến hắn không. Ánh mắt sâu thẳm liếc nhìn người kia một cái, nàng xấu hổ đáp lời: "Vương gia uy vũ phi phàm." "..." Tấn vương không nói gì, chỉ xoay người rời đi. Tấn vương rửa mặt trước, khi Mai Tố Tố rửa mặt xong, từ phòng khác bước vào, nam nhân đã sớm ngồi trên giường, hắn ngồi ở mép giường, cầm một quyển sách lên đọc, chính là quyển tuyển tập thơ nàng cầm hôm nay. Da đầu Mai Tố Tố tê rần. Nàng chỉnh lại tóc, lắc lắc eo nhỏ, dáng vẻ chân thành bước sang, sau đó giả vờ mình vừa ngã sấp xuống, cơ thể ngã phịch xuống giường, miệng kêu một tiếng yếu ớt: "Ui." Tấn vương có phần bất đắc dĩ, nhưng hắn vẫn thuận theo, một tay ôm lấy eo nàng, tay còn lại nắm lấy cằm nàng. Con ngươi đen láy nhìn người đối diện làm nổi bật ánh nến trong phòng, dường như bầu không khí ấm áp hơn vài phần. Giọng nói của hai người trong phòng nhẹ nhàng quẩn quanh: "Càng lúc gan càng lớn." Mai Tố Tố hé miệng cười, cơ thể hơi run rẩy, nàng lập tức ngồi lên đùi hắn, sau đó cơ thể tựa như bạch tuộc dính chặt lấy hắn, cánh tay nàng ôm lấy cổ người kia, miệng ấn một nụ hôn lên môi nam nhân, sau đó mặt kề sát bên tai hắn, cắn vành tai đối phương: "Vương gia có thích không?" Bàn tay trên lưng nàng dường như càng siết chặt hơn. Sau khi xong việc, hai người nằm trên giường, cả hai đều có chút mệt mỏi, mí mắt Mai Tố Tố đánh nhau kịch liệt, bàn tay nam nhân đặt trên lưng nàng, cố tình nhẹ nhàng vỗ về, hắn đột nhiên mở miệng hỏi nàng một câu: "Khi Trầm Ngạn Thanh rời đi, hắn có để lại cho ngươi gì không?" Mai Tố Tố vô thức há miệng, nhưng khi nàng chuẩn bị cất tiếng, nàng chợt giật bắn mình, dường như bây giờ mới phản ứng lại lời hắn, nàng vờ như không hiểu gì ngẩng đầu lên, nàng xoa xoa mắt: "Gì cơ?" Tấn vương rũ mi mắt thật dài nhìn nàng, có thể vừa rồi hoan ái quá mức, hai gò má vốn trắng nõn của nữ nhân lúc này lại ửng hồng, mái tóc lộn xộn buông xuống, vì động tác đột ngột ngẩng đầu, có vài sợi tóc cọ vào cổ hắn. Bàn tay nàng đặt trên ngực hắn, đôi mắt hoa đào xinh đẹp ươn ướt như phủ sương. Trên mặt Tấn vương không biểu cảm gì, trong con ngươi đen như mực chỉ là một mảnh tối tăm sâu thẳm, không đợi Mai Tố Tố nhìn kĩ, người đã nhắm mắt lại, không hề để tâm đến chuyện vừa rồi: "Không có gì, ngủ đi."