Giang Anh cúi đầu, nói nhỏ,"Ca, ngươi đừng nóng giận được không..."
"Ta không tức giận được sao, loại người này căn bản là loại người có tính toán, ngươi biết rõ còn đi!"
"Ca, ba Hoàng Hạo đã rời nhà đến Hà Đông thành, Hoàng Hạo còn nói chỉ cần ta dạy bù cho hắn, hắn sẽ bỏ qua chuyện cũ của ngươi, cho nên ta mới đồng ý đi dạy bù cho hắn."
Giang Khải tức giận nói,"Ai muốn hắn bỏ qua chuyện cũ? Ta còn sợ hắn sao! Cả đám người Hoàng gia này đều là cặn bã, ngươi sẽ không cho rằng hắn là người rất hiếu học chứ!"
Giang Khải uất ức nói,"Ca, ta nói phải học bù ở trường học, sau khi hắn đồng ý thì ta mới đồng ý... Ta cũng biết rõ xác suất thành công khi thí luyện người mới, dù mọi phương diện của ngươi đều rất xuất sắc nhưng chênh lệch trên mặt thiết bị quá xa, trong nhà không có tiền mua tài liệu chuyển chức cho ngươi, ta chỉ muốn giúp ngươi... Sau khi mua đồng hồ số liệu, ta chắc chắn sẽ không để ý đến bọn họ nữa."
Thấy dáng vẻ uất ức của Anh Tử, trong lòng Giang Khải lại mềm ra.
Từ nhỏ Giang Anh đã là học bá, sao có thể ngốc đến mức không nhận ra Hoàng Hạo là ai, nha đầu này cũng vì mình...
Tất cả mọi người biết hắn muốn tham gia thí luyện người mới, đều nói cho hắn biết tỷ lệ thành công cực kỳ bé nhỏ.
Nhưng Giang Lan và Giang Anh chưa từng phản đối quyết định của Giang Khải, bọn họ chỉ dốc hết tất cả ủng hộ hắn.
Giang Khải khẽ than một tiếng, đau lòng xoa đầu của muội muội,"Được, thời gian không còn sớm, nhanh đi ngủ đi."
Sau khi rửa mặt, Anh Tử cũng đi ngủ.
Nhân lúc Anh Tử ngủ thiếp đi, Giang Khải đứng trước giường một cao một thấp.
Dáng người đại ca nhỏ gầy nhưng vì mỗi ngày đều trở về khuya, không muốn đánh thức Giang Khải nên hắn ta vẫn trải nệm ra ngủ.
Giang Khải ngồi bên giường của đại ca, cẩn thận phủi sạch đệm chăn.
Suy nghĩ, hắn nhấc nệm của đại ca lên, lấy ra một chồng bệnh án ở phía dưới.
Hắn nhớ bốn tháng trước là lần đầu tiên hắn phát hiện chồng bệnh án này, hắn vụng trộm theo dõi đại ca, nghe được bác sĩ đã đưa ra nhắc nhở sau cùng cho hắn ta.
Thận suy kiệt, trong vòng nửa năm Giang Lan phải thay thận, hoặc nhất định phải thay sang bộ phận nhân tạo.
Ba huynh muội bọn họ đều không có liên hệ máu mủ, thay thận là việc không thể nào, thay thế bộ phận nhân tạo lại có giá cả cao đến ba trăm vạn liên minh tệ, chỉ là chi phí ban đầu đã cao đến tám mươi vạn!
Tin tức này như một tia sấm sét giữa trời quang, khiến Giang Khải của lúc đó cảm thấy trời sắp sụp xuống.
Hiện tại thời gian đã qua bốn tháng, đại ca chỉ còn lại gần hai tháng!
Bệnh án không có thay đổi, xem ra đại ca không tiếp tục đi kiểm tra nữa.
Dưới chồng bệnh án này, Giang Khải phát hiện có thêm một phong thư.
Hắn cẩn thận mở phong thư ra.
Phong thư này rõ ràng là di thư do Giang Lan để lại cho Giang Khải và Giang Anh.
【 Lúc các ngươi thấy bức thứ này, ta đã không còn ở đây nữa.
Rất xin lỗi vì vẫn không nói cho các ngươi biết chuyện này, cuối cùng con người đều phải chết, hai người các ngươi không cần đau lòng cho ta, hay sống thật tốt.
Thời gian trôi qua rất nhanh, những năm qua vẫn bận làm việc, chỉ chớp mắt đã phát hiện hai tiểu hài tử các ngươi đều lớn lên.
Khải, còn nhớ lúc ta kéo ngươi ra từ trong đống đổ nát Giang Nam thành, ngươi vẫn chỉ là một đứa trẻ sơ sinh mặc tã, trong chớp mắt đã cao hơn ta nửa cái đầu.
Năm đó ta bảy tuổi, vừa chạy trốn đến Giang Nam thị, bên đó gặp phải Thú triều, thành thị huy hoàng ngày xưa bị hủy hại trong chốc lát, cha mẹ của ngươi dùng thân thể chặn lại xà ngang sụp đổ, đến nay ta vẫn không cách nào quên tình cảnh kia.
Ta đã từng cảm thấy sống sót trên thế giới này quá mệt mỏi, quá khó khăn, quá cô độc, đã mất đi tín niệm, động lực, khi ta thấy cha mẹ ngươi dùng sinh mệnh bảo vệ ngươi, khoảnh khắc này ta đột nhiên tìm được động lực sống tiếp.
Trong thời đại Thú Thần, nhân loại kéo dài hơi tàn nhưng chỉ cần còn có hy vọng, ngay cả tử vong cũng không còn đáng sợ như vậy! Cho dù mọi người chết đi, cũng phải giữ vững phần hy vọng này.
Hai năm sau, chúng ta lại tìm được Anh ở Giang Đông thị, khi đó ta do dự có nên dẫn theo Anh không, dù sao ta dẫn theo ngươi đã là ăn không đủ lo, lại dẫn theo một trẻ sơ sinh trong tã lót, ta sợ ta không thể nuôi sống các ngươi.
Ngay lúc chúng ta muốn rời đi, Anh duỗi tay nhỏ ra lau vết bẩn trên mặt ta, cười khanh khách với chúng ta, nhìn dáng vẻ của nàng, ta đã hiểu được một việc.
Anh, nhất định sẽ trở thành một thành viên trong gia đình chúng ta! 】...
Lúc đặt thư xuống, đôi mắt Giang Khải đã bị nước mắt làm cho mơ hồ, hắn cẩn thận trả lại bức thư, đặt bệnh án xuống dưới đệm.
Nhà bọn họ thật sự quá nhỏ, muốn giấu thứ gì cũng không giấu được...