Kết quả có rất nhanh, cái cột thoát khỏi níu kéo phòng đi, hai người kia cũng biến mất.
Một lát sau con rắn nước dài hơn một trượng cuốn lấy chính cái cột ấy, bên cạnh nó còn có rất nhiều con rắn khác đang trườn tới áp sát, đám chuột đồng thường ngày thấy rắn là chạy biến mất cũng ngồi trên cái cột. Chẳng mấy chốc cái cột bị rắn với chuột vây kín, thế này thì không duy trì được lâu, tin rằng không lâu nữa cái cột bị nguyền rủa đó sẽ khiến thêm nhiều sinh mệnh biến mất.
Một con chuột đồng cực lớn nhảy vào thùng gỗ, Vương Nhu Hoa chẳng mảy may sợ hãi, cho một chày chết luôn, nhưng nàng không ném xác con chuột đi. Nàng hiểu chứ, lũ qua rồi mỗi một hạt lương thực đều quý giá, thịt chuột đồng cũng coi như ngon, năm xưa khi bị Vương gia đuổi khỏi nhà nàng đã từng ăn thứ này rồi.
Tiếng khóc của nhi tử làm Thiết Vương thị choàng tỉnh, nàng kéo vạt áo, bế con lên bầu vú căng sữa của mình, đứa bé bú rất mạnh, cái miệng nhỏ ngậm chặt đầu ti làm nàng hơi đau, nhưng nàng lại vô cùng vui vẻ.
Yêu thương vuốt nước mưa trên cái đầu tròn tròn lưa thưa tóc của nhi tử, cảm giác khuôn mặt xinh đẹp như thiên sứ của nhi tử đầy vẻ buồn bã ...
Ý nghĩ thoáng qua trong đầu đó khiến Thiết Vương thị muốn phì cười, vẫn còn là cục thịt đỏ hỏn chỉ ăn với ngủ thì biết gì mà buồn bã chứ.
" Nguyên Nhi, đừng sợ, không sao cả đâu, ông trời sẽ phù hộ cho chúng ta, cha con sẽ phù hộ cho chúng ta, mẹ nhất định nuôi nấng con thành người, kế thừa hương hỏa của Thiết gia ..." Vương Nhu Hoa nhìn nhi tử Thiết Tâm Nguyên lẩm bẩm, không biết nói với con hay cổ vũ bản thân thêm dũng khí tiếp tục sống:
Ngồi bần thần trong cái thùng gỗ nhìn nhi tử bú một cách tham lam, tâm tư Vương Nhu Hoa bay xa tới mức tưởng tượng ra cảnh nhi tử thành thân, nhớ lại hiện trạng trắng tay của hai mẹ con, lại trở nên hoảng hốt, sau này sống thế nào?
Một con trâu chết từ đằng xa trôi tới, Vương Nhu Hoa ước chừng giá trị của nó xong liền nuối tiếc, nhà mình trước kia cũng có trâu.
Lại có cỗ thi thể trôi qua thùng gỗ, giờ thì Vương Nhu Hoa chẳng còn sợ nữa, hai mẹ con nàng lênh đênh suốt một ngày một đêm, nàng đã thấy nhiều quá rồi.
Nhưng mà cỗ thi thể này thì khác, chủ yếu vì thi thế quấn ruột tượng thêu hoa bên hông, người làm ăn mới dùng thứ này, Vương Nhu Hoa bạo gan suy đoán, bên trong hẳn là chứa đầy tiền đồng.
Liếc nhìn cái lỗ to tướng ở cổ thi thể, Vương Nhu Hoa nhắm mắt lấy thêm can đảm, dùng gậy gỗ móc thi thể, thi thể kéo tới gần thùng gỗ, tim nàng đập thình thịch, thi thể dùng đôi mắt trắng dã nhìn nàng chằm chằm, như muốn bảo vệ tài phú.
Hừm, đã ngã xuống nước rồi còn nghĩ tới tiền, ngươi chết cũng đáng! Vương Nhu Hoa mắng một tiếng, cổ vũ bản thân.
May là thi thể buộc một khúc gỗ cho nên mới không bị tiền kéo xuống đáy sông.
Nàng mệt hết cả hơi mới tháo được cái ruột tượng ra, sau đó buộc chặt vào hông mình, nàng ước đoán bên trong ít nhất cũng phải có hai quan tiền.
Đẩy cái thi thể kinh khủng đi, trống ngực vẫn nện liên hồi, Vương Nhu Hoa ngó quanh quất như trộm, theo dân ước ở thôn quê, trộm tiền tài của thi thể sẽ bị đưa đi diễu phố.
Trước kia Thiết Thập Bát trong Thiết gia trang chính vì vớt một cỗ thi thể dưới rãnh nước, trộm mất ngọc bội, về sau bán ngọc bội bị quan phủ bắt được, lão tộc trưởng đánh tới ba mươi cái roi mây, treo Thiết Thập Bát trong trang thị chúng suốt một ngày.
Nhớ tới kết cục của Thiết Thập Bát, Vương Nhu Hoa hơi lo, nhi tử mười bốn tuổi của Thiết Thập Bát về sau không còn mặt mũi nhìn ai, tới giờ không có bà mai nào chịu đi làm mai cho hắn, nàng không muốn sau này cũng không có ai đi làm mai cho nhi tử.
Vương Nhu Hoa định ném cái ruột tượng đi, nhìn rồi lại tiếc, bán đi cũng phải được hai mươi đồng chứ ít à?
" Ném hay không đây?"
Vương Nhu Hoa thì thầm với nhi tử vừa ngủ dậy đang chăm chú nhìn mình, nhi tử rất phối hợp ê a trả lời nàng.
" Nghe lời con." Như hiểu được nhi tử nói gì, Vương Nhu Hoa quyết định giữ lại tiền nhưng vứt vội ruột tượng đi phi tang, làm xong hớn hở sờ mó từng đồng tiền một, hôn lên mấy mẩu bạc vụn, sao đó lại lần nữa ngây người, ôm chặt nhi tử vào lòng, nước mắt lã tuôn rơi chã rơi.
Nàng lại nhớ tới trượng phu đã mất.
Mưa ào ào đổ xuống nhưng lần mưa không lâu, đến khi mặt nước nổi gió, cột nước mưa lớn cũng biến thành mưa bụi li ti, Vương Nhu Hoa thông minh thậm chí biết dùng cái ô rách kia mượn hướng gió để cái thùng gỗ trôi theo chiều gió, không biết trôi tới đâu, nhưng thế nào cũng tốt hơn cứ lênh đênh đầy bất trắc thế này.
Thùng gỗ tránh cây đại thụ vươn lên trên mặt nước, trên cây toàn là người, Vương Nhu Hoa mộc mạc cho rằng, mình và nhi tử ở trong thùng gỗ an toàn hơn ở trên cây cùng đám người kia.
Trận lũ lớn làm thay đổi rất nhiều người, hàng xóm thân thiện hiện rất có thể biến thành ác ma, cái con lợn rất muốn sống kia nói Vương Nhu Hoa một đạo lý.
Trước mặt mạng sống, tình nghĩa gì chẳng qua chỉ là bóng trăng trong chum thôi.
Dọc đường đi, Vương Nhu Hoa không phải không gặp người rơi xuống nước.
Chưa nói tới toàn bộ ngoại ô Đông Kinh bị nhấn chìm, vẻn vẹn Thiết gia trang đã có hơn nghìn người gặp họa.
Đám nam nhân đều đi cứu đê, chỉ có người gia trẻ nhỏ ở lại trong trang, trượng phu nàng Thất ca vì là thợ rèn, được tộc trưởng gia gia giữ lại trong trang rèn công cụ nên mới không đi.
Vương Nhu Hoa không dám nhớ lại thời khắc cơn lũ ngợp trời ập tới ...
Thất ca đưa bao nhiêu người lên bè gỗ, khi mẹ con nàng muốn lên thì không ai muốn nhường chỗ, lúc ấy mà những người kia nhường ra một chút thôi, Thất ca đã không chết không chết.
Bởi thế Vương Nhu Hoa lãnh đạm nhìn rất nhiều người bị nước lũ cuốn trôi, trong lòng chẳng có lấy nửa phần áy náy.
Chuyện anh hùng để hán tử như Thất ca làm, mình là nữ nhân, một nữ nhân bế con, không cần thương hại bất kỳ ai.