Chương 1 - Đây cũng quá cao?

Chiến Lật Cao Không

Áo Bỉ Gia 10-12-2024 10:32:11

"Ồ?" Vừa mới thức dậy, Lý Đằng ngồi dậy đang chuẩn bị xuống giường, đột nhiên rút hai chân về, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt mà hét to một tiếng. "Chuyện gì đây?" Lý Đằng cực kỳ hoảng sợ nhìn ngắm tứ phía, lại cẩn thận nhích cơ thể về phía mép giường, sau đó liếc mắt nhìn xuống dưới. Hắn nhớ rõ tối hôm qua chính mình đang nằm trên giường ngủ, nhưng mà buổi sáng khi... tỉnh lại, hắn lại phát hiện mình đang nằm trên cái giường này, rõ ràng bị đặt trên sát vách núi! Không đúng, cũng chẳng phải là bên vách núi... Lý Đằng đưa mắt ngắm nghía xung quanh một vòng, lại vô cùng hoảng sợ phát hiện, giường của hắn đang nằm trên một đỉnh chóp đá! Chiều dài và rộng của chóp đá vừa khéo lại ăn khớp với giường của hắn, mà độ cao của cột đá này, tựa hồ cách mặt đất khoảng hơn nghìn thước! "Đây là nằm mộng! Nhất định là mình đang mơ!" Lý Đằng lui trở về giữa giường, hai tay ôm lấy thân thể ngồi xuống, sau đó không ngừng an ủi bản thân. Nhắm mắt suy nghĩ một hồi, Lý Đằng lại mở mắt ra, hắn rất hy vọng sau khi mở mắt ra, bản thân sẽ trở về trong phòng ngủ quen thuộc. Đáng tiếc, hiện thực quá tàn nhẫn. Hắn vẫn đang ở trên đỉnh chóp đá cao nghìn thước! "Tỉnh táo lại! Tỉnh táo lại!" Lý Đằng giơ tay sờ sờ mặt mình, đang muốn cố gắng tự đánh thức bản thân khỏi cơn 'ác mộng'. Đáng tiếc là tất cả đều chỉ vô ích, hắn làm như vậy chỉ khiến cho đầu óc càng thêm tỉnh táo. "Mình bị bắt cóc rồi! phải mau chóng cầu cứu! Điện thoại di động của mình..." Lý Đằng cúi đầu xuống, tìm tòi một lượt trong đống chăn gối. Dựa theo tình huống thông thường, điện thoại của hắn luôn hết pin vào ban đêm, cho nên trước khi ngủ hắn sẽ có thói quen sạc di động trên bàn cạnh đầu giường. Vì lẽ đó, hắn không thể nào tìm thấy điện thoại di động ở trên giường. Lý Đằng không bỏ cuộc, cẩn thận nhích từng tí tới cạnh mép giường, ngó đầu xuống dưới gầm giường dò xét một phen. Dưới giường gỗ là đỉnh cột đá bóng loáng, điện thoại cũng không nằm ở dưới. "Là người nào làm?" "Lại bắt cóc mình đến tận đây ?" "Các ngươi làm như vậy là trái pháp luật đó, có biết không?" "Mau thả tôi xuống dưới... !" Lý Đằng ngửa đầu lên trời hét thảm. Nhưng rất tiếc, không có ai đáp lại. Lắc đầu lấy lại tỉnh táo, Lý Đằng nằm lỳ ở trên giường, thò đầu ra sát mép giường quan sát cẩn thận, hắn muốn biết rốt cuộc là bản thân đang ở đâu. Ở độ cao trên nghìn thước, muốn dùng mắt thường nhìn rõ cảnh tượng ở phía dưới thì có chút khó khăn. Cũng may là Lý Đằng không bị cận thị, sau khi đan hai đầu ngón tay lại với nhau thành hình ống ngắm, vẫn có thể nhìn ra đại khái, dường như ở dưới cột đá là một cái trấn nhỏ, có nhiều con đường đan chéo nhau và một số toà nhà. Trên thế giới này có một cái tiểu trấn như vậy ư? Trong tiểu trấn có một chóp đá cao chọc trời thế này? Đáng tiếc không tìm thấy điện thoại, bằng không thì hắn có thể lên mạng tra cứu xem hiện tại đang ở chỗ nào. "Cứu mạng... ! Có người nào không... !" Lý Đằng hét khan cổ họng, cố gắng kêu cứu về phía dưới cột đá. Không có ai đáp lại. Ngoại trừ tiếng gió vù vù thổi ở bên tai. Lý Đằng tuyệt vọng, lại nằm xuống giường. Tuy là đang nằm ở trên giường của mình, nhưng mà giờ phút này trong lòng Lý Đằng không có chút xíu an toàn nào. Đây chính là độ cao trên nghìn thước... ! Chỉ cần không cẩn thận lăn đến mép giường, thì có thể ngã xuống thịt nát xương tan! Lý Đằng cố gắng di chuyển cơ thể đến vị trí giữa giường, để tránh cho sơ sẩy ngã lăn xuống vách đá. Nằm ở trên giường, nhìn lên bầu trời, cũng không thể làm cái gì. Rất nhanh Lý Đằng đã phát hiện ra một vấn đề khẩn cấp mà hắn cần phải đối mặt. Đó chính là bụng của hắn bắt đầu kêu ọt ọt. Mỗi buổi sáng hắn đều ăn sáng vào lúc 7 giờ, hiện tại có lẽ đồng hồ đã điểm tám giờ. Nhưng hắn còn chưa ăn chút gì, tất nhiên là bao tử sẽ bắt đầu cồn cào. Vấn đề là, hiện tại hắn đi đâu mà mua bữa sáng? Nếu như không tìm thấy đồ ăn, chẳng phải hắn sẽ chết đói ở trên này? Không chỉ là vấn đề chết đói, còn có vấn đề chết khát. Nghe nói một người có thể nhịn ăn chống chịu khoảng mười ngày, nhưng nếu không có nước mà nói, cũng không sống nổi ba ngày. Trong lòng Lý Đằng càng cảm thấy hoảng loạn. "Là tên khốn kiếp nào đang trêu đùa mình?" "Mau thôi đi! đừng đùa nữa!" "Cứu mạng... !" "Cứu tôi với... !" Lý Đằng dùng hai tay xếp thành hình cái loa, sau đó cúi đầu xuống cột đá hét lớn vài tiếng, thế nhưng lại không có ai đáp lại, chỉ có thể tạm thời bỏ cuộc, thành thành thật thật mà nằm ở giữa giường. Kêu cứu không có tác dụng, lại còn tiêu tốn sức lực bản thân, thậm chí sẽ khiến cho cơ thể càng thêm khát nước, càng bất lợi cho việc sinh tồn trên đỉnh cột đá. Hiện tại lựa chọn tốt nhất, chính là nằm yên không nhúc nhích, tận lực kéo dài thời gian bản thân còn sống, đợi đến lúc có người phát hiện, thì sẽ được cứu thoát. Nhưng mà sẽ có người cứu sao? Lý Đằng nằm ở giữa giường nghĩ ngợi lung tung, thần trí bắt đầu có chút hoảng hốt. Đúng vào lúc này, hắn đột nhiên ý thức được nếu để bản thân ngủ thiếp đi thì đúng là quá nguy hiểm! Lỡ như ngủ rồi lăn từ trên giường xuống thì làm sao bây giờ? Ngủ trên giường nhiều năm như vậy, trước kia chưa từng rơi ngã xuống giường, có lẽ cũng sẽ không dễ dàng rơi xuống như vậy? Nhưng mà, đây chính là độ cao trên nghìn thước! Từ trước tới nay hắn chưa từng ngủ ở chỗ nào cao đến vậy... ! Cũng giống như một người bình thường ngủ trên giường của mình, mặc kệ làm động tác nguy hiểm gì cũng sẽ không có cảm giác sợ hãi, bởi vì cho dù té xuống cũng sẽ không xảy ra chuyện gì, cho nên rất khó bị ngã. Nhưng là, nếu như một người đứng ở trên vách núi không có hàng rào bảo vệ, lại muốn thử tìm chết theo cách này, chỉ sợ kết quả sẽ không giống nhau. Chủ yếu là... tâm lý khi nằm ở trên giường không giống nhau. Trong lúc nghĩ ngợi lung tung, từ chân trời phía xa truyền đến một tràng âm thanh mơ hồ. Lý Đằng nhìn sang phía chân trời, kết quả phát hiện là một chiếc máy bay! Dường như là một chiếc máy bay dân dụng chở hành khách, đang từ chân trời nơi xa bay tới phía bên này! Lý Đằng vội vàng đứng bật dậy, dùng hết sức bú sữa mẹ vung tay ra dấu cho chiếc máy bay dân dụng đang tới gần. Đáng tiếc, máy bay dân dụng nằm ở độ cao chót vót, lúc bay vọt qua đỉnh đầu Lý Đằng cũng không có dừng lại, căn bản cũng không thể nhìn thấy Lý Đằng đứng ở phía dưới nhỏ bé như vi khuẩn trên mũi kim. "Có máy bay dân dụng bay qua, nói rõ ít nhất nơi đây không phải chỗ vắng vẻ, nói không chừng sẽ xuất hiện những chiếc máy bay khác, mình phải cố gắng sống sót, nhất định sẽ đợi đến ngày được cứu thoát!" Lý Đằng tự khích lệ chính mình. ... Nằm ở trên giường, nhịn đói đến giữa trưa, ngoại trừ ngẫu nhiên nhìn thấy vài chiếc máy bay dân dụng trước đó, Lý Đằng cũng không nhìn thấy bất cứ thứ gì khác. Ánh nắng giữa trưa cực kỳ gay gắt, tuy rằng ở độ cao hơn nghìn thước cũng không quá nóng, nhưng vẫn khiến cho Lý Đằng có chút miệng đắng lưỡi khô, hắn ước gì lúc này có một lon pepsi mát lạnh đặt trước mắt mình. Hắn nhất định sẽ cầm lấy nó uống một hơi cạn sạch. Đáng tiếc, không có cái gì. Không chỉ có khát, còn có đói. Cứ mãi ở trên này, cũng không phải là cách hay... ! Lý Đằng vừa khát vừa đói, lại bị ánh mặt trời ban trưa chiếu vào, không biết từ lúc nào đã chìm vào giấc ngủ. Không biết đã ngủ bao lâu. Lý Đằng chợt tỉnh lại, phát hiện bản thân đã quay về phòng ngủ trong nhà! "Ông trời ạ... ! Rốt cuộc ác mộng này đã kết thúc!" Lý Đằng cảm thấy mừng rỡ. Khát. Hắn vội vàng thò tay đến mép bàn, rót lấy một chén nước lạnh rồi uống cạn. Vẫn chưa hết khát. Trong tủ lạnh có bia, đồ uống ướp lạnh. Còn phải tìm chút ít đồ ăn mới được. Lý Đằng lảo đảo rời giường, thất tha thất thểu rời khỏi phòng ngủ, đang chuẩn bị tới tủ lạnh tìm thức ăn và nước uống, chợt nhìn thấy nhà vệ sinh gần đó, cảm giác nên đi tiểu một cái rồi tính. Lảo đảo bước vào buồng vệ sinh, lúc cởi bỏ quần trước bồn cầu, Lý Đằng đột nhiên cảm giác có chút không đúng. Bồn cầu ở đâu? Tại sao trước mắt lại biến thành vách núi vạn trượng? Lý Đằng vô thức ngó xuống hai chân, thế mà cơ thể lảo đảo ngã chổng vó xuống vách đá vạn trượng! "A... ! ! !" Lý Đằng gào thét thảm thiết, lúc này mới chính thức tỉnh lại. Hắn phát hiện lúc trước là giấc mơ, hiện tại hắn vẫn nằm ở trên giường. Mà cái giường này, vẫn đang nằm trên đỉnh cột đá cao khoảng nghìn thước! Một màn vừa rồi trở về phòng ngủ kia chỉ là nằm mơ! "Trời ạ! Đừng mà... !" Lý Đằng tuyệt vọng gào to...