.
Sau khi nhặt về phần tiểu đệ bị đứt, tâm tình khẩn trương của Lý Đằng mới từ từ bình ổn lại.
Nhưng mà được một lúc, nhìn thấy dưới bụng chảy một đống máu, hắn lại trở nên rất khẩn trương.
Là chỗ vết thương do kền kền mổ ra, hơn nữa máu chảy không dừng.
Cũng bó tay, Lý Đằng đành phải dùng móng vuốt kền kền xé một miếng ga giường, sau đó canh cho phù hợp, bắt đầu băng bó chỗ bị đứt.
Cơn đau dữ đội gần như khiến cho Lý Đằng muốn ngất xỉu.
Rốt cục, miệng vết thương đã băng xong.
Máu vẫn còn chảy, nhưng tốc độ đã chậm lại không ít.
Bây giờ hắn cũng chỉ làm được có thế.
Nhưng mà băng bó xong lại xuất hiện một vấn đề, đó chính là hắn không thể đi đái.
Nhưng đối với giai đoạn hiện tại của hắn mà nói, quan trọng nhất vẫn là cầm máu, về phần đi đái, chỉ có thể từ từ nghĩ cách.
Không thể đi đái tạm thời sẽ không chết, nhưng để máu chảy tiếp, khẳng định hắn sẽ chết.
Ăn thịt kền kền giúp cho cơ thể Lý Đằng sinh ra chút năng lượng, không có bị hôn mê.
Nhưng đau đớn khi tỉnh táo cũng khiến cho hắn khó mà chịu đựng.
Đặc biệt là khu vực cực kỳ nhạy cảm kia, cơn đau truyền đến gấp mấy lần so với vết thương chỗ khác, làm cho hắn đau đến mức chết đi sống lại.
"Phụ nữ sinh con hẳn là đau hơn thế này?"
"Phụ nữ có thể chịu đựng, mình cũng có thể chịu!"
"Ôi má ơi... !"
"Đau chết mất!"...
Lúc buổi tối chìm vào giấc ngủ, máu cũng đã ngừng chảy, rốt cục cảm giác đau đớn đã giảm bớt một ít.
Nhưng mà, nước tiểu tích trữ bên trong bàng quang lại trở thành vấn đề lớn.
Lý Đằng không biết kiến thức về y học, hắn không biết hiện tại có thể mở vải băng ra hay không.
Nếu như cởi bỏ, máu lại chảy không dừng thì phiền phức lớn.
Bất quá càng khiến cho Lý Đằng cảm thấy sợ hãi chính là... Hắn phát hiện độ ấm xung quanh không có giảm đi, mà hắn lại cảm giác rất lạnh.
Tình huống này chỉ có một nguyên nhân, đó chính là hắn đang phát sốt.
Hắn phát sốt cho nên nhiệt độ cơ thể sẽ ấm hơn môi trường xung quanh, bởi vậy cơ thể sẽ cảm giác lạnh.
Tựa hồ đây là điềm báo bị nhiễm vi khuẩn.
Không biết là miệng vết thương bị nhiễm trùng hay do ăn thịt sống tạo thành lây nhiễm, nhưng chắc chắn một điều, ngay lúc này mà nhiễm khuẫn sẽ tạo thành nguy hiểm trí mạng cho hắn.
Kế tiếp chính là nhiễm trùng máu, nếu như ngày mai phi cơ trực thăng còn không đón hắn đi thì, cơn sốt này sẽ trực tiếp lấy mạng hắn.
Bàng quang bị căng đến đau nhức, miệng vết thương đau đớn giống như bị bỏng, cả người sốt cao đau nhứt, tất cả những triệu chứng này bùng nổ cùng lúc, khiến cho Lý Đằng cảm giác như đang sống trong địa ngục.
Mà cái địa ngục này không nhìn thấy phần cuối.
Cuối cùng Lý Đằng không biết mình đang ngủ, hay là đã hôn mê.
Bất quá cho dù là ngủ hay hôn mê, cũng là chuyện tốt đối với hắn.
Đây là bản năng tự bảo vệ của cơ thể, tạm thời phong bế cảm giác của hắn, bằng không thì ý chí của hắn sẽ bị sụp đổ bởi cơn đau giày vò, từ đó làm cho cơ thể của hắn sụp đổ mọi mặt. ...
Trời lại sáng.
Một cơn gió thổi tới đây, thổi cho Lý Đằng cảm thấy khó chịu.
Còn có tiếng ầm ầm.
Một cái nháy mắt, Lý Đằng đột nhiên ý thức được chuyện gì.
Hắn vội vàng mở mắt, kết quả phát hiện là trực thăng màu đen đã tới!
Hơn nữa thang dây cũng đã thả xuống.
"Rốt cục, được cứu rồi."
Giờ khắc này, Lý Đằng có xúc động muốn khóc.
Nhưng rất nhanh hắn liền phát hiện một vấn đề.
Bởi vì nhiễm khuẩn cùng phát sốt dẫn tới nhiễm trùng máu nghiêm trọng, hiện tại chỉ còn thoi thóp, thân thể suy yếu đến mức không thể động đậy.
Có thể nói như vậy, dùng trạng thái hiện giờ của hắn, có thể tỉnh táo đã xem như kỳ tích.
Là hắn đang bộc lộ ý chí muốn sống.
Dưới trạng thái này còn muốn tự mình bò lên phi cơ trực thăng, quả thực si tâm vọng tưởng.
"Mình nhất định phải đứng lên!"
"Mình phải tiến vào phi cơ trực thăng!"
"Bằng không thì nhất định phải chết!"
Trong lòng Lý Đằng gào thét.
Nhưng mà, muốn bò vào phi cơ trực thăng, chỉ dựa vào ý chí cầu sinh là không có tác dụng.
Cơ thể không thể di chuyển, hết thảy đều là uổng công.
Cơ thể của hắn đã mất đi năng lực cử động, kết quả cố gắng muốn ngồi dậy, thế mà khiến cho hắn gần như bất tỉnh.
Không biết có phải nguyên nhân là đợi quá lâu hay không, phi cơ trực thăng một mực không thấy Lý Đằng trèo lên, liền chuẩn bị thu thang dây về, thoạt nhìn là chuẩn bị muốn trực tiếp bay đi!
"Đừng đi mà... !" Lý Đằng muốn lớn tiếng gọi, nhưng làm thế nào cũng không thể nói ra.
Phi cơ trực thăng cũng không có rời khỏi.
Mà là hạ thấp độ cao, dời cabin xuông ngang bằng độ cao với Lý Đằng.
Nhưng cho dù là như vậy, Lý Đằng vẫn khó mà bò vào cabin phi cơ trực thăng.
Thân thể của hắn chẳng có chút sức lực nào, toàn bộ cơ thể đều do một thân ý chí chèo chống đến.
Một lát sau, trong cabin phi cơ trực thăng nhô ra một thanh kim loại.
Bên trong khoang thò ra hai cánh tay người máy.
Hai cánh tay người máy chộp lấy cơ thể Lý Đằng như bốc hàng hoá, đặt ở trên miếng kim loại, sau đó thu về trong cabin.
"Sẽ không xem mình như xác chết mang về chứ? tôi còn sống đấy!"
Lý Đằng cảm giác tình huống có chút không tốt.
Lần trước bà lão nho nhã bị mang về theo cách này đi?
Môt khi trở thành thi thể mang trở về, chờ đợi hắn, chính là kết cục bị đóng sáp.
Cho nên, hiện tại hắn vẫn không thể chết.
Hắn nhất định phải tỉnh lại vào một khắc tiến vào thành phố điện ảnh, nói với bọn họ mình vẫn chưa chết.
Mặt khác, hắn còn muốn nói cho mấy người kia biết, bên trong túi của hắn có chứa đồ vật cực kỳ quan trọng, phải bỏ cả thứ này và cơ thể của hắn vào trong khoang trị liệu.
Tuy nhiên vật kia đã bốc mùi.
Sau khi Lý Đằng được rô bốt mang vào khoang cabin, cửa khoang cabin liền đóng lại, trong cabin hoàn toàn tối đen.
Lý Đằng biết rõ bên cạnh có một cái rương, thực phẩm trong rương có thể giúp hắn khôi phục.
Nhưng mà, hắn cũng chẳng có cách nào bò tới lấy đồ ăn.
Vì để tránh cho ý thức chìm vào giấc ngủ, hơn nữa bởi vậy mà rơi vào hôn mê, Lý Đằng càng không ngừng dùng móng tay đâm vào da thịt.
Bởi vì sốt cao, hiện tại xúc giác của hắn đã trở nên chai lỳ, điều này làm cho hắn khó mà giữ ý thức tỉnh táo.
Bàng quang căng đến đau nhói.
Lý Đằng cảm giác mình sắp nhịn không được, lập tức sẽ rơi vào trạng thái hôn mê sâu, hắn thử cố gắng đi tiểu.
Kết quả hành động này khiến cho miệng vết thương bị xé rách, truyền đến một cơn đau kịch liệt, rốt cục giúp cho thần trí Lý Đằng tỉnh táo không ít.
Cũng bởi vì vậy mà cánh tay của hắn đã cử động được.
Lý Đằng vội vàng đưa tay sờ soạng hai bên, cái rương chứa đồ ăn trong cabin, nằm ngay trong tầm với của hắn!
Những thứ đồ ăn cùng nước uống này thuộc về sản phẩm công nghệ cao, Lý Đằng đã cảm nhận được sự kỳ diệu của đồ vật này.
Sau khi ăn thứ này, có thể giúp cho cơ thể suy yếu của hắn khôi phục lại gần với trạng thái bình thường.
Tuy rằng không biết là dùng nguyên lý gì... Hắn cũng chẳng cần phải tìm hiểu làm gì cho mệt.
Hiện tại hắn chỉ cần cầm lấy, nghĩ cách bỏ mấy thứ này vào trong dạ dày.
Tay của hắn lần mò tới nắp rương, nhưng mà động tác đơn giản như nâng nắp rương lên, lấy đồ ăn bên trong ra ngoài, hắn lại không có sức hoàn thành.
Sau một hồi giằng co, hắn lại rủ cánh tay không có sức kia xuống.
Tình huống hiện tại, khoảng cách giữa hắn và thức ăn, chính là ranh giới giữa sống và chết.
Nếu muốn giữ tỉnh táo đến khi đáp xuống thành phố điện ảnh, không cho đám người kia biết hắn là một cỗ thi thể, hiện tại liền phải xem hắn có thể lấy được những thức ăn kia hay không.
Phi cơ trực thăng đón hắn đúng lúc, chính là vạn hạnh trong bất hạnh.
Tương đương với cho hắn một cơ hội.
Hắn nhất định phải bắt lấy cơ hội này mới có thể sống sót.
Chỉ trong nháy mắt, Lý Đằng đột nhiên nghĩ thông một chuyện.
Chính là lần trước lúc tách ra, cô gái kính râm búng lên trán hắn ba cái là có ý nghĩa gì.
Cũng đoán được nguyên nhân tại sao nàng không cho hắn xác nhận đáp án sau khi nghĩ ra.