Chương 1: Không biết xấu hổ đến thăm(1)

Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982

Mễ Phạn Đích Mễ 16-04-2024 18:36:08

Diệp Diệu Đông đứng ở góc phòng, đầu đau nhức, không có thuốc lá, anh chỉ có thể ngậm một cọng rơm trong miệng, nhìn bác cả bác hai, cha còn có hai người anh trai của anh đang tranh cãi đến đỏ mặt tía tai, đập bàn ầm ầm! Anh cũng không hiểu nổi, không phải anh mới được người ta thuê làm lái tàu cho một con tàu lớn, trong lúc tâm huyết dâng trào chạy lên boong tàu để đi tiểu, kết quả bị sóng đánh rơi xuống biển chết rồi sao? Tại sao sáng nay tỉnh dậy đã quay trở lại năm 1982 rồi? Thật con mẹ nó... thần kỳ! Đến bây giờ anh còn chưa thể hồi phục tinh thần, ngay cả việc cha anh bắt được một lưới cá hoa vàng thật lớn cũng không thể làm anh ngạc nhiên bằng, được sống lại ở tuổi hai mươi lăm đúng là một niềm vui bất ngờ! Ông đây đã sáu mươi lăm tuổi rồi, vậy mà lại vượt qua tận bốn mươi năm, cải lão hoàn đồng trở lại tuổi hai mươi lăm. Thật... thật... thật sự là quá tốt! Thật sự đã trở lại! Nhưng mà đáng tiếc, sau khi anh chết, chắc chắn ông chủ thuyền phải bồi thường đến mấy trăm vạn, đúng là có lợi cho hai thằng nhóc nhà anh. Cũng không biết sau khi bọn họ nhận được tin tức này thì sẽ khóc hay cười... "Lão tam, chú đừng quên chiếc chiến thuyền kia là do cha để lại, chỉ là do mẹ của chúng ta lúc về già đã lựa chọn sống cùng với chú cho nên mới để cho chú sử dụng, mấy anh em chúng ta đều có phần, cá hoa vàng của chú bán được tiền cũng phải chia cho anh em chúng ta!" "Đúng vậy lão tam, bây giờ chú mò được một lướt cá hoa vàng lớn, chú lập tức trở nên cứng rắn đứng không? Thuyền là cha để lại, tất cả mọi người đều có phần, chú không thể không quan tâm đến tình cảm anh em mà độc chiếm!" Bác cả Diệp và bác hai Diệp đều hét toáng lên, mỗi người một câu, khiến cha Diệp tức giận đến trừng mắt. "Mẹ nó, đúng là chiếc thuyền là của cha để lại, nhưng lúc đó thuyền cũng đã sắp hỏng rồi, máy móc đều hỏng hết, là tự các người không cần, muốn chia tiền, cho nên mới ném con thuyền đó cho tôi! Nói thẳng ra con thuyền đó còn ba ngàn chiếc đinh, đem bán cũng kiếm được không ít tiền, mẹ đi theo tôi, nên cho tôi được lợi như vậy." "Tôi là người trẻ nhất, không tranh được cho nên mới ngậm bồ hòn làm ngọt, sao thế? Nhìn thấy hai năm qua tôi sửa chữa chiếc thuyền trở nên tốt lên, các người lại ghen tị à? Không có cửa đâu, toàn bộ của cải của ông đây đều dùng lên chiếc thuyền đó, mới có khởi đầu tốt đẹp, các người đã chạy đến đây đòi tiền, mặt mũi đâu?" Bác hai Diệp nhíu mày nói: "Lão tam, lúc chia tài sản của cha, quả thật là chú đã có lợi. Chiếc thuyền này dù sao cũng là di vật của cha, bọn tôi nghĩ mẹ ở với chú cho nên mới để thuyền này lại cho chú, cũng coi như để cho mẹ vật làm kỷ niệm, bằng không chúng ta bán chiếc thuyền đó chia tiền ra, không phải tốt hơn sao?" "Nói dễ nghe thật, vật làm kỷ niệm, các người nghĩ đem đóng đồng nát đó đi bán thì được bao nhiêu tiền? Gỗ trên đó cũng không đáng giá, một cân thiết mới được mấy đồng? Trực tiếp ném cho tôi, các người còn có thể có được một ít tài sản riêng!" "Bác cả bác hai, lúc ông qua đời mọi người đều có mặt ở đó, chúng ta đã sớm thỏa thuận xong, các người lấy tiền, cha cháu lấy chiếc thuyền hỏng, đây là do các người tự thương lượng, cha cháu nhìn thấy bà lau nước mắt không nỡ bán thuyền, mới không nhắc đến chuyện bán thuyền chia tiền, chấp nhận ngậm bồ hòn làm ngọt." Người lên tiếng là anh cả của Diệp Diệu Đông, Diệp Diệu Bằng, kết quả vừa nói mấy câu đã bị bác cả của anh mắng. "Người lớn đang nói chuyện, một đứa con cháu như cháu xen vào cái gì?" "Chuyện tiền bạc của nhà cháu sao cháu không thể nói? Đã sớm tách ra ở riêng, tiền bán cá của nhà cháu, bác cả bác hai hai người còn có thể chạy đến đòi chia một phần, chẳng lẽ cháu không được phép lên tiếng?" "Đây là chuyện của người lớn, không đến lượt cháu nói chuyện!" Diệp Diệu Đông đứng trong góc, cảm thấy đầu đau nhức, nhíu mày nhổ cọng rơm trong miệng ra, bước tới đặt khuỷu tay lên vai bác cả, bác cả của anh rất thấp, rất vừa vặn. Anh lưu manh nói: "Bác cả à câu này của bác hơi quá đáng rồi, đây là nhà của bọn cháu, tại sao anh cả của cháu không có quyền lên tiếng?" "Cá hoa vàng cũng là do cha cháu bắt được, bác và bác hai có cùng theo ra biển sao? Các người không biết xấu hổ chạy đến nhà bọn cháu đòi tiền? Chỉ bằng da mặt của các người dày thôi sao?"