Mọi người trong nhà đều nhìn thấy trò hề vừa rồi từ đầu đến cuối, nếu nói Diệp Diệu Bằng và Diệp Diệu Hoa không ghen tỵ thì chính là đang nói dối, ngay cả em gái nhỏ Diệp Tuệ Mỹ của bọn họ cũng vô cùng hâm mộ.
Tuy rằng bà cụ đối xử với đám cháu chắt bọn họ đều rất tốt, nhưng không thể so sánh được với Diệp Diệu Đông, trong lòng bà cụ chỉ quan tâm đến mình anh.
Trong bốn anh chị em bọn họ, còn có mười mấy anh chị em họ, nghe nói chỉ có một mình anh là do bà cụ đích thân đỡ đẻ, suýt nữa đã không kịp phải sinh trên bờ biển.
Sau khi vừa chào đời, vừa được bà cụ ôm trong lòng liền mỉm cười, điều này trực tiếp trở thành duyên cớ khiến bà cụ yêu thương anh từ nhỏ đến lớn.
Vào trong nhà, cha Diệp vẫn còn tức giận như trước, ông vừa hút thuốc vừa trừng mắt với anh!
Nói thật là anh vẫn chưa hiểu rốt cuộc bản thân đã nói sai câu nào? Lại khiến cha mẹ tức giận cùng lúc như vậy!
Thái độ?
Hay là suy nghĩ muốn rèn sắt lúc còn nóng được tích lũy theo thời gian?
Anh thầm nghĩ trong lòng, cũng chỉ có hai điều này thôi, bằng không sao cha mẹ anh lại tức giận như vậy?
"Dưa chuột đâu? Bảo mấy đứa chừa lại cho Đông Tử một ít, mấy đứa có chừa lại không?"
Bà cụ vừa ngồi xuống đã nhìn thấy một đám trẻ con đang cầm dưa chuột gặm, bà cụ vội vàng hỏi, sợ Diệp Diệu Đông không có phần.
Em gái của Diệp Diệu Đông – Diệp Tuệ Mỹ vừa ăn vừa nói: "Chừa rồi, để ở trong bếp, anh ba tự đi lấy."
Mọi người đều phải cắt ra để ăn, chỉ có một mình anh được một mình một trái!
Hơn nữa mọi người cũng không ai thấy kinh ngạc, ngay cả đám trẻ con cũng không có ý kiến, chú ba là đặc biệt!
Diệp Diệu Đông nhìn dưa chuột da xanh trên bàn bếp, có hình bầu dục, chỉ dài hơn bàn tay người lớn một chút, vừa rồi anh nhìn thấy có mấy quả rất lớn, dài như chày gỗ, có lẽ đã cắt ra chia nhau, chừa cho anh trái nhỏ nhất.
Đây là loại dưa anh thích ăn nhất, thời điểm này có rất nhiều người trồng, rất tiện, sau này có rất ít người trồng loại dưa này, đều trồng loại dưa có vỏ trắng, tròn trịa, đã nhiều năm rồi ăn không được ăn.
Anh đi vào bếp, dưa chuột đã được rửa sạch, vẫn còn đang đọng lại bọt nước.
Nhìn thớt và dao trên bàn bếp vẫn còn đọng nước và hạt dưa, anh đặt dưa lên, cắt thành từng miếng lớn, thuận tiện bày ra dĩa, đi về phía bà nội.
"Bà nội bà cũng ăn một miếng đi."
Bà cụ xua tay cười nói: "Bà không có răng, không cắn được, cháu ăn đi, sao lại cắt ra làm gì..."
Tuy rằng anh rất thích ăn, nhưng anh cũng không thể một mình hưởng hết, chỉ có tổng cộng mấy trái, trong nhà lại đông người.
Thấy bà cụ không có răng để nhai, anh lại chia cho hai đứa con của mình mỗi đứa một miếng, sau đó lại chia cho vợ một miếng nữa.
Hành động này của anh khiến Lâm Tú Thanh chú ý.
Nếu là trước đây, chẳng phải anh sẽ trực tiếp cầm lên ăn sao? Sao lại cắt ra chia cho mọi người?
Đợi Lâm Tú Thanh nhận lấy, anh mới cầm lấy một miếng cho mình, còn lại thì đặt lên bàn để mọi người tự lấy.
"Anh ba, anh đổi tính rồi sao?"
"Đồ ăn cũng không bịt được miệng của em?"
Diệp Tuệ Mỹ mím môi, không dám nói thêm nữa.
Diệp Diệu Đông lại nhìn về phía bà cụ, cười nói: "Bây giờ có một loại răng giả có thể tháo lắp, lúc ăn cơm có thể đeo vào, có thể cắn được thịt, ăn xong lại tháo ra rửa sạch, lần sau lại dùng. Có thời gian cháu sẽ vào thành phố, đến bệnh viện hỏi thử xem, mua cho bà một bộ, như vậy bà có thể ăn thịt, cái gì cũng có thể ăn!"
"Ai nha, đừng lãng phí tiền. Bà đã sắp xuống mồ rồi, ăn cháo đậu phụ là được rồi, hơn nữa một tháng thì hơn nửa tháng bà nội đã ăn chay..."
"Ngày bà không ăn chay có thể ăn thịt, quyết định như vậy đi!"
"Bà đã tuổi này rồi, còn ăn thịt làm gì? Cá ngon hơn thịt, người miền biển chúng ta ăn cá là tốt rồi." Khuôn mặt già nua của bà cụ cười đến nhăn nheo, trong lòng vô cùng vui vẻ hưởng thụ.
"Cá có chỗ ngon của cá, thịt có chỗ ngon của thịt, chúng ta đều phải ăn."
Mọi người trong nhà quan sát tương tác của hai người họ, cho rằng lão tam đối với bà cụ cũng còn chút lương tâm, không uổng công bà cụ đã yêu thương anh.