-
Xuyên không đến đây đã hai ngày, Chân Nguyệt vẫn luôn trong trạng thái bùng nổ tức giận. Nàng không ngờ rằng sau khi tận thế kết thúc, vốn tưởng rằng cuộc sống tươi đẹp sẽ bắt đầu lại, thì không biết ai đã làm đổ nước trên đường. Lúc nàng bước ra ngoài cửa không có chú ý nên đã vô tình bị trượt ngã, đầu đập xuống đất và hoàn toàn ngất đi.
Sau đó, nàng phát hiện mình đã xuyên không đến một triều đại chưa từng tồn tại trong lịch sử, triều đại Đại Chu. Thân thể mà nàng đang ở hiện giờ là của trưởng tức nhà Kiều Đại Sơn trong thôn Đại Nam, một nông phụ cực phẩm với tính cách khắc nghiệt và kiêu ngạo. Người phụ nữ này thường xuyên gây gổ với nhiều nông phụ khác, ngày nào cũng cãi nhau, nếu không đang cãi nhau thì cũng là đang tìm người gây chuyện.
Như thế còn chưa đủ, nàng phát hiện mình đã mang thai được sáu tháng! Chân Nguyệt, người mà ngay cả tay của một đứa con trai cũng chưa từng nắm qua, giờ đây không chỉ phải làm vợ người ta mà còn phải làm mẹ?!
Đây là khởi đầu địa ngục gì vậy? Chân Nguyệt nhìn lên mái nhà rách nát, trong lòng tràn đầy tức giận, ngọn lửa ấy đã âm ỉ suốt hai ngày nhưng chưa có cơ hội bộc phát.
Bên ngoài, một tiểu nữa hài nhỏ nhắn rụt rè gõ cửa: "Đại bá mẫu, đã đến giờ làm cơm trưa." Bé tên là Tiểu Hoa, năm tuổi, là đứa con của tiểu cô tên Kiều Ngư. Ngoài Tiểu Hoa, còn có bé Tiểu Thảo ba tuổi, cũng là nữa nhi của Kiều Ngư.
Kiều Ngư khi sinh hài tử thứ ba đã gặp khó khăn và cả mẫu thân lẫn hài tử đều không qua khỏi. Bên nhà trượng phu của Kiều Ngư cảm thấy xui xẻo, cho rằng Kiều Ngư rất đen đủi vì liên tiếp sinh ba đứa con đều là nữ nhi, đứa thứ ba lại chết khi sinh. Họ còn đồn đại rằng hai đứa nữ nhi trước là "khắc tinh," đã khắc chết mẫu thân và muội của mình, cuối cùng Triệu gia đã trả hai đứa bé lại cho Kiều gia.
-
Kiều gia vốn đã không khá giả, thêm một người thì thêm một miệng ăn, nên ngay từ đầu khối thân thể này đã không đồng ý, nói muốn đưa hai đứa cháu ngoại trả về cho nhà Triệu. Nguyên chủ tuyệt đối không muốn nuôi con cho người khác, thời buổi này lấy đâu ra nhiều lương thực như vậy?
Nhưng bà Kiều lại nghĩ nếu trả về, có khả năng hai đứa bé sẽ bị ngược đãi hoặc thậm chí bị bán đi, nên cuối cùng bà khóc lóc đòi giữ chúng lại. Kiều Đại Sơn và phu quân của khối thân thể này là Kiều Đại cũng không đành lòng nên cuối cùng đồng ý. Tuy nhiên, nguyên chủ vẫn luôn bắt hai đứa bé gái làm việc từ khi còn nhỏ, nếu không thì sẽ không có cơm ăn.
Chân Nguyệt ôm bụng đứng dậy mở cửa, nhìn bé gái với gương mặt không cảm xúc: "Đã biết, chờ một chút." Bé gái thấy dáng vẻ của nàng liền co rúm lại, tưởng rằng sẽ bị mắng, nhưng không ngờ đại bá mẫu chẳng nói gì, chỉ quay người đi đến chỗ tủ.
Chân Nguyệt bước tới tủ, lấy ra lương thực cho hôm nay, đong đầy hai bát lớn gạo lứt rồi đưa cho bé gái: "Mang đi."
Bé gái nhìn hai bát gạo, sợ đến sững sờ: "Đại... Đại bá mẫu, có phải là nhiều quá không ạ?" Trước đây chỉ được ăn một bát nhỏ thôi.
Chân Nguyệt nhướn mày: "Nhiều gì mà nhiều, mau đi nấu cơm!"
"Dạ!" Bé gái cầm gạo lứt nhanh chóng chạy đến phòng bếp ở một góc sân. Trong đó còn có hai bé gái khác, một người là Tiểu Thảo, một đứa bé khác gọi là Kiều Tiểu Niên, nữ nhi của Kiều Nhị, đệ đệ của trượng phu nguyên chủ.
Nói về gia đình này, Kiều gia cũng là một đại gia đình. Hiện tại trong nhà có tổng cộng mười người. Ông Kiều Đại Sơn và bà Kiều Trần thị có bốn người con, ngoài nữ nhi Kiều Ngư đã qua đời, Kiều Đại là đại ca và cũng là chồng của nguyên chủ, Kiều Nhị là nhi thẩm đã lấy Tiền Lai Đệ, nữ nhi của Tiền gia ở thôn bên cạnh, sinh ra một tiểu nữa hài là Kiều Tiểu Niên.
Trong gia đình còn có một tiểu thúc Kiều Tam vẫn chưa lập gia đình, mới 13 tuổi nên vẫn đang học ở trong thôn, thỉnh thoảng giúp gia đình làm việc đồng áng. Cuối cùng là hai nữ hài Kiều Tiểu Hoa và Kiều Tiểu Thảo do Kiều Ngư để lại.